Tướng mệnh khảo luận - Phần 2a

NỮ NHÂN VÀ TƯỚNG MỆNH

Thân phận con người dù nói sao thì nói cũng không thể thoát được khỏi bàn tay định mạng.
Định mạng đối với phụ nữ càng tỏ ra ảnh hưởng mãnh liệt của nó. Nếu không căn cứ vào triết lý của định mạng thì người ta không làm thế nào giải thích được hiện tượng Tây Thi, cô gái giặt lụa lại là người làm điên đảo chính trị Ngô Việt, Điêu Thuyền, một nàng tỳ thiếp có thể xoay lại thế chính trị hồi đầu Tam Quốc.
Tại Trung Quốc, những người đàn bà nổi danh tài sắc trong lịch sử chính trị cũng như trong truyền kỳ dân gian, điển hình có tới hơn một trăm người.
Xuất thân từ ca kỹ như: Ngư Huyền Cơ, Ngọc Đường Xuân, Đỗ Hồng Nhi, Lý Hương Quân, Tiêu Phương Tiên.v.v...
Xuất thân tỳ thiếp như: Điêu Thuyền, Hồng Tuyến Nữ, Vương Triều Vân.
Xuất thân con nhà lương thiện như: Thu Hồ Thê, Lục Châu, Vũ Tắc Thiên, Mai Phi.
Xuất thân danh giá vọng tộc như: Sái Văn Cơ, Trác Văn Quân, Tô Tiểu Muội, Lâm Phượng Trinh.
Xuất thân đạo sỹ như: Đào Tam Xuân, Thu Cẩn.
Xuất thân hoàng thất như: Hoa Dương công chúa, Nga Hoàng Nữ Anh, Tôn phu nhân, Thiên Kim công chúa, .v.v…
Những người kể trên mỗi người đều có một cuộc sống lạ lùng say mê như trong tiểu thuyết, có thể vượt cả sức tưởng tượng của tiểu thuyết nữa. Tuy có điểm gần giống nhau là hồng nhan bạc mệnh, nhưng mỹ nhân cũng có muôn vàn sắc thái khác nhau để không cho nhân gian thấy tóc mình đã bạc.
Vợ vua Thuấn là bà Nữ Anh, vợ Thạch Sùng là nàng Lục Châu đã tự sát, bị giết như Dương Quý Phi , Triệu Phi Yến, Trương Lệ Hoa, Yêu Hậu. Phiêu dạt, bèo mây thì có Tây Thi, Lâm Tứ Nương.
Đến như tâm lý thì mỗi người mỗi vẻ biến hóa vô cùng, thật là lòng dạ đàn bà như chiếc kim dưới đáy biển khó biết làm sao?
Có người anh dũng thuộc loại cân quắc tu mi như Hoa Mộc Lan, Lương Hồng Ngọc, Tôn phu nhân.
Có người u nhàn trinh thục ôn nhu xứng đáng là hiền thê gương mẫu như bà Nga Hoàng Nữ Anh khóc chồng là vua Thuấn, lệ chảy thành vân trúc, nàng Mạnh Khương vạn dặn tìm chồng, biết tin chồng chết chôn ở Vạn Lý trường thành, khóc lóc bi thảm làm sập một góc tường thành.
Vương Bảo Xuyên nhẫn nại với đói rét hơn hai mươi năm chờ chồng.
Có người phóng lãng, dâm đãng như Tề Văn Khương, Tây Thái Hậu, Phan Kim Liên, Trương Lệ Hoa.
Có người đa sầu đa cảm như Lâm Đại Ngọc, Chu Thục Chân.
Có người đẹp mặt hoa đào mà lòng băng tuyết như Quan Miến Miến, Hoa Nhụy phu nhân.
Nữ nhân tâm, hải để châm, đến muôn đời đàn bà vẫn còn là bí ẩn đối với phái nam. Tuy nhiên đó không phải là quan niệm của người đã nắm được bí quyết huyền diệu của tướng pháp.
Đời người đàn bà bất hạnh hay hữu hạnh, hoàn toàn phụ thuộc với tướng cách của người đó.
Vũ Tắc Thiên khi còn nằm trong nôi, cha mẹ quý mến như hòn ngọc cho ăn mặc như con trai. Một vị danh sư về tướng số trông thấy mới than rằng:
- Nếu đứa trẻ này là con gái thì có thể lên ngôi cửu ngũ, rất tiếc.
Bất luận nam hay nữ, tạo hóa đều định đặt được cuộc đời mỗi người và đánh dấu cuộc đời mỗi người ngay trên thân hình, mặt mũi.
Đàn bà chiếm một nửa nhân gian, đồng thời đàn bà cũng là một nửa phần đời (better half) của đàn ông. Theo Kinh Thánh của Ki-tô giáo thì thượng đế lấy chiếc xương sườn cụt của ông Adam để mà tạo nên người đàn bà. Cái xương cụt đó là điểm rất tế nhị của Thượng Đế. Ngài không lấy xương chân vì như vậy người đàn bà sẽ bị chà đạp. Chiếc xương sườn ở ngang thân vì như vậy được bình đẳng với người đàn ông, chỉ ở dưới một chút thôi dưới bàn tay che chở và gần trái tim người đàn ông yêu quý. Đàn bà ảnh hưởng to lớn đến cuộc sống của đấng mày râu. Nàng có thể cho hắn:
- Táng tâm điên cuồng.
- Xông vào chỗ chết hoặc cho hắn khuynh gia bại sản.
- Cung cúc tận tụy hoặc cho hắn thành thân trâu ngựa
- Quỳ mọp dưới chân hoặc cho hắn triều khí bột bột, kiên cường phấn đấu, hoặc cho hắn công thành danh toại, hoặc cho hắn thân bại danh liệt.
Sức mạnh của ảnh hưởng đó làm thành một mê lộ vòng vèo bao bọc chung quanh đàn ông.
Các nhà văn, các triết gia đã từng suy nghĩ để tìm cách thoát khỏi mê lộ này nhưng tất cả đều thất bại, cho nên Michelet phải thú nhận: Je ne puis me passer de Dieu, la femme est une religion, la femme est un autel (Tôi không thể vượt được Thượng đế, đàn bà là một thứ tôn giáo, một bàn thờ).
Và Goethe chỉ có thể nói được rằng:
- C’est ce perpétuel idéal (Đàn bà là lý tưởng bất diệt).
Ở Trung Quốc ngay từ đời cổ sử, người đàn bà đã lộng hành ghê gớm lắm.
Liền một hơi, ba triều đại Hạ, Thương, Chu đều vì đàn bà mà vong quốc.
Nhà Hạ mất vì nàng Muội Hỉ.
Nhà Thương diệt vì nàng Đát Kỷ.
Nhà Chu tàn vì nàng Bao Tự.
Bởi vậy, cái nhu cầu thoát khỏi mê lộ của nữ nhân lại càng cấp bách.
Họ đã đi tìm phương pháp để chế phục sức mạnh của đàn bà, đặt ra triết luận nam tôn nữ ti, nam cương nữ nhu. Nhu tất phải thuận tòng, tòng phụ, tòng phu, tòng tử. Họ tìm ra thuật phát hiện trước những cái họa mà người đàn bà mang trong người có hại cho đàn ông hoặc những cái hay tốt có lợi cho chồng con.
Thuật ấy là tướng pháp về nữ nhân vậy. Tây phương hoàn toàn không có thuật này, mãi đến cuối thế kỷ mười chín mới xuất hiện khoa phân tâm học để tìm hiểu tâm trạng nữ phái.
Qua tướng thuật, tất cả những ảnh hưởng lợi hay hại của phụ nữ cho bản thân họ cũng như cho nam phái không còn là một mê lộ nữa.
Sách tướng viết:
Lục châu thân trụy lâu tiền
Khả hận ấn đường nhất hãm, nhãn lệ uông uông.
Vào năm 310 Tây lịch, có người con gái họ Lương ở vùng Quảng Tây huyện Bạch Nhân, nơi sản xuất ra những ngọc trai quý. Tên nàng là Lục Châu mỹ nhân, nổi danh tài sắc đời Tấn. Cái tên Lục Châu do khách thương đi buôn ngọc đặt cho nàng bởi vì nàng đẹp như ngọc.
Đại phú thương Thạch Sùng yêu Lục Châu nên đã mua được nàng với giá ba đấu ngọc về làm thiếp. Nơi của Thạch Sùng ở gọi là Kim Cốc Viên, có hàng trăm mỹ nữ. Đến khi Lục Châu về, nàng sáng chói lọi, các người khác như những ánh lửa tàn.
Thạch Sùng là con người giao du quảng bác, tiền bạc sánh ngang với ngân quỹ quốc gia. Về mặt văn học Thạch Sùng lại rất cao thâm.
Hàng đêm tại Kim Cốc Viên, các quan triều Đường, các bậc văn tài, thường tụ họp nghe ca hát, uống rượu, ngâm thơ.
Từ ngày có sự hiện diện của Lục Châu thì các cuộc vui thêm mười phần thích thú.
Lục Châu giỏi thổi ống tiêu, gẩy đàn thật tuyệt diệu. Trong số tân khách hay lui tới có Tôn Tú, người rất thân tín của Triệu Vương Tư Mã Luân. Triệu Vương đang mưu đồ phản nghịch nên nhờ Thạch Sùng giúp một tay. Thạch Sùng thoái thác nên Triệu Vương để tâm thù.
Tôn Tú quá say mê Lục Châu nên tìm mọi cách hại Thạch Sùng, nếu Thạch Sùng không gả Lục Châu cho hắn.
Thạch Sùng khẳng khái cự tuyệt lời yêu cầu của Tôn Tú. Ông chấp nhận mình có thể bị nhà tan cửa nát nhưng không chấp nhận phải xa Lục Châu.
Một đêm kia, Triệu Vương sai Tôn Tú đem đại binh vây Kim Cốc Viên bắt Thạch Sùng.
Lúc ấy Thạch Sùng và Lục Châu đang ngồi uống rượu trên lầu. Quân của Triệu Vương xông vào bắt được cả hai. Thạch Sùng bị lôi ra chém tức khắc. Còn Lục Châu gieo mình từ trên lầu cao xuống đất tự sát.
Cảm thương với thảm kịch Kim Cốc Viên, thi sĩ Đỗ Mục đời Đường đã có bài thơ:
Phồn hoa sự tán trục hương trần
Lưu thủy vô tình thảo tự xuân
Nhật mộ đông phóng oán đề điểu
Lạc hoa do tự trụy lâu nhân
Nghĩa là: Kim Cốc Viên ngày nay, cảnh phồn hoa đâu mất cả, chỉ còn lại hoang tàn tro bụi. Nước vẫn chảy đi vô tình, cỏ vẫn xanh mướt mùa xuân. Buổi chiều đến, gió đông thổi nghe tiếng chim kêu buồn bã. Hoa trên cành rơi xuống như người đẹp ngày xưa gieo mình.
Thi sĩ nhìn Kim Cốc Viên như thế. Tướng pháp chỉ hạ hai câu phú:
Nàng Lục Châu thân rơi từ trên lầu xuống
Chỉ tại ấn đường có hai chân mày giao nhau
Và mắt lúc nào cũng ướt buồn.
Dương Quý Phi hay Dương Thái Chân, một tuyệt đại mỹ nhân của Đường Triều,thuở nhỏ, 7 tuổi bố chết, nàng phải ở nhà người chú. Năm 17 tuổi được tuyển vào làm phi tần cho vua Đường Huyền Tôn.
Âm thầm trong cung 6 năm, nhờ tên thái giám Cao Lực Sỹ phát hiện ra sắc đẹp mê hồn của nàng đem dâng lên Đường Huyền Tôn.
Từ đấy nàng thoát khỏi tình trạng:
Thâm cung lạnh ngắt như tờ
Cửa châu gió lọt, rèm ngà sương treo.
Dương Thái Chân lên ngôi quý phi thì nàng sủng phi trước đây là Mai Phi hoàn toàn thất sủng.
Dương quý phi với sắc đẹp nhễ nhại, nõn nà đã làm đảo lộn hẳn quan niệm về sắc đẹp và văn học đời Đường và ảnh hưởng đến phong tục tập quán xã hội.
Trước kia, người đàn bà phải vóc liễu mình mai mới là tuyệt sắc. Nay giai nhân cần như đóa hải đường, mẫu đơn có da thịt, dầy dầy sẵn đúc.
Nhà thơ Lý Bạch có nhiều thơ ca ngợi Dương Quý Phí.
Bước thêm bước nữa, Dương Quý Phi sử dụng sắc đẹp của mình để ảnh hưởng vào chính trị bằng cách đem anh là Dương Quốc Trung vào nắm hết quân quyền. Dương Quý Phi là người đàn bà cực dâm dật khiến cho Đường Huyền Tôn không còn lúc nào mở mắt được với cái dâm dật đó, cho nên việc triều đình đành phó mặc cho anh em Dương Quý Phi mặc tình làm mưa làm gió.
Dân chúng ai oán, các quan trong triều chán nản gây thành loạn An Lộc Sơn. An Lộc Sơn cũng là người mê đắm sắc đẹp của Dương Quý Phi. Hắn gây loạn đem quân về kinh đô để cướp trang giai nhân tuyệt sắc. Lúc An Lộc Sơn vây Trường An, Đường Huyền Tôn mang Dương Quý Phi chạy, đến Mã Ngôi Pha, quân sỹ đứng lại không chịu tiến nữa.
Đường Huyền Tôn phải hạ lệnh chém Dương Quốc Trung để tạ lỗi với thiên hạ. Quân đội vẫn không chịu đòi giết Dương Quý Phi.
Cuối cùng, Đường Huyền Tôn phải khóc mà trao người yêu giải lụa trắng để cho nàng tự ải.
Thảm kịch Mã Ngôi Pha tạo thành một tác phẩm văn học bất hủ, bài đường thi “Trường hận ca” của Bạch Cư Dị.
Tại sao mà cái cảnh:
Thiên trường địa cửu hữu thời tận
Thử hận miên miên vô tuyệt kỳ.
Sách tướng trả lời:
Dương Quý Phi hiếu sắc đoản mệnh
Vì mắt lộ quang thiển.
Đời Hán Tuyên Đế có Vương Chiêu Quân bị tuyển nhập vào cung. Nàng thông tuệ và đẹp. Thời ấy, mỗi lần hoàng cung muốn vời phi tần thường trông bức họa, hễ ai đẹp thì gọi. Cho nên các phi tần đua nhau hối lộ họa công nhờ thêm thắt cho nhan sắc thêm kiều diễm hơn để được ân sủng. Chỉ có Vương Chiêu Quân không chịu hối lộ, bởi vậy đã hai năm ở trong cung mà vẫn:
Hoa này bướm nỡ thờ ơ
Để gầy bông thắm để sơ nhụy vàng.
Nàng chẳng một lần nào được trông thấy mặt vua.
Và lúc giặc Hung Nô cầm đầu bởi Đan Vu, có ý đe dọa Hán Triều. Vua Hán không muốn gây can qua nên thi hành chính sách ngoại giao mềm dẻo. Để lấy lòng Đan Vu, Hán Nguyên Đế sai chọn trong cung cấm một mỹ nữ đem cho Đan Vu. Vương Chiêu Quân là người bị tuyển chọn.
Khi lên từ biệt Hán Nguyên Đế thì vua ngẩn ngơ với sắc đẹp tuyệt vời của nàng. Nhưng muộn mất rồi, vì không thể thất tín với Đan Vu được.
Ở ngôi hoàng hậu bên cạnh Đan Vu, Vương Chiêu Quân sinh được một trai hai gái.
Khốn nỗi, lòng sầu nhớ nước của nàng Chiêu Quân không lúc nào khuây khỏa, chẳng bao lâu nàng mang bệnh nặng rồi chết.
Chết rồi, trên mộ nàng, theo truyền thuyết thường thấy luôn luôn có tụ những đám mây buồn và sương lạnh vào những sáng sớm hoặc buổi chiều tàn.
Tại sao nàng phải chịu một nấm mồ xanh với sầu vân oán vụ như thế?
Sách tướng giải:
Vương Chiêu Quân Bắc Phiên thân vẫn
Khẩu tiểu, ngách ám nha tiêm.
Nghĩa là: Sở dĩ nàng Chiêu Quân chết bên rợ Phiên vì nàng miệng quá nhỏ, trán ám và răng nhọn.
 LUẬN VỀ HỒNG NHAN BẠC MỆNH
Chuyện Lục Châu, chuyện Dương Quý Phi và chuyện Vương Chiêu Quân tất cả đều phảng phất một không khí hồng nhan bạc mệnh.
Không phải chỉ riêng ba người ấy, lịch sử Trung Quốc có ghi lại hơn một trăm người đàn bà lừng danh tài sắc thì tới bảy phần mười bạc mệnh tỉ như: Vương Thúy Kiều, Triệu Phi Yến, Thu Hồ Thê Nữ Anh, Yên Hậu, Mai Phi, Đào Hoa Nữ, Ngọc Đường Xuân, Vương Triều Vân, Chu Thục Chân, Hương Phi, Thu Cẩn, Tần Lương Ngọc. v.v…
Lời rằng bạc mệnh cũng là lời chung, đối với số phận hồng nhan thật không sai. Bạc mệnh là số phận mong manh.
Phận hồng nhan có mong manh.
Nửa chừng xuân thoắt gẫy cành thiên hương.
Bạc mệnh cho số kiếp hồng nhan có nhiều hiện tượng khác nhau:
a) Chết rất sớm (bị bệnh chết, tao loạn mà chết hay tự sát mà chết).
b) Sự nghiệp không lâu bền (vì chồng chết như Ngọc Hân công chúa, bà Hamilton, Katia, Jacqueline Kennedy).
c) Phiêu bạt giang hồ là ca kỹ, lẽ mọn nghĩa là không phải chỉ có nửa chừng xuân thoắt gẫy cành thiên hương mà thôi.
Hồng nhan là người đàn bà trời ban cho sắc đẹp diễm lệ đi đôi với tâm hồn mẫn tiệp tài hoa khiến cho nam phái phải mê mệt.
Còn những người đàn bà xấu thì chẳng có gì đáng kể, làm sao có sóng gió nổi lên mà phận mong manh. Riêng những người đàn bà xấu nhưng tướng tốt thì một đời sung sướng, ở đâu ra bạc mệnh.
Vậy thì hồng nhan bạc mệnh ta có thể khẳng định là số phận gian truân của giai nhân.
Qua kinh nghiệm của ngàn xưa, người đàn bà tuyệt sắc mà có cuộc đời hạnh phúc viên mãn rất hiếm.
Tướng pháp có nói đẹp là dấu hiệu của hồng nhan bạc mệnh.
Lấy con mắt nhà xã hội học mà nhìn thì sức mạnh của nhan sắc và sức mạnh của tài hoa như một ngọn lửa nung đúc tâm can người đàn bà. Sắc đẹp ấy, tài hoa ấy tất nhiên là không chịu đi vào con đường an lành buồn chán mà chạy sang nẻo phong ba chìm nổi và khinh bạc.
Chuyện tiểu thuyết “Bà Bovary” mà Gustave Fraubert phỏng theo đời thật của Delphine Delamare là một điển hình. Hồ Xuân Hương, George Sand là những chứng cớ
Thân em thì trắng phận em tròn
Bảy nổi ba chìm với nước non.
Một lẽ nữa, giai nhân tuyệt sắc thường là mục tiêu chú ý của nhiều người. Có nhiều người chú ý tất nhiên phải có tranh đoạt. Ở sự tranh đoạt ấy mà thân phận hồng nhan mới phiêu bồng chìm nổi. Thân thế nàng Angélique, nhân vật tiểu thuyết của Serge Golon là một sự thật nếu ta đem so với cuộc đời của Marianne, của Messaline, của Mata Hari, của Castiglione, của Victoria Woodhull v.v…
Hồng nhan bạc mệnh thường thấy nhiều trong những buổi tao loạn nhiễu nhương. Vì đổi thay, bất trắc tạo thành cơ hội cho hồng nhan phải xuất diện. Đồng thời, lúc tao loạn nhiễu nhương lại có lắm anh hùng hào kiệt. Trong lịch sử, hiện tượng hồng nhan đi song đôi với nhau luôn luôn
Bao giờ mười vạn tinh binh
Tiếng chiêng dậy đất bóng tinh rợp đường
Làm cho rõ mặt phi thường
Bấy giờ ta sẽ rước nàng nghi gia.
Kiều sở dĩ gặp được Từ Hải thì căn nguyên cũng bởi nàng đẹp. Có đẹp làn thu thủy nét xuân sơn thì mới bán mình được chứ. Nếu xấu thì ai mua? Vậy thì đẹp và tài hoa chính là đầu mối của số kiếp của bạc mệnh.
Nói thế không có nghĩa là đàn bà cứ nên xấu như ma lem để cho đỡ khổ.
Tướng pháp lập ra để đi tìm cái đẹp chứ không cổ lệ có cái xấu. Có điều đẹp tướng khác đẹp người. Nếu đẹp người mà xấu tướng thì thà bớt đẹp người đi để đẹp tướng còn hơn. Còn như đàn bà xấu quá thì là loại nô tỳ ngu độn.
Đẹp cả người lẫn đẹp cả tướng mới thật là đẹp theo quan niệm của tướng học, lẽ đương nhiên cái nhân gian phàm tục này đâu có nhiều, hoàng hậu Ba Tư, Farah Dibah cả tướng lẫn sắc đều hoàn toàn. Đẹp nói cho đúng chỉ là động lực đẩy mạnh người đàn bà đến bạc mệnh vì người đàn bà ấy mang một tướng khuyết hãm về hồng nhan rồi, đàn bà xấu thì cái xấu là để thắng hãm bớt hoàn cảnh bạc mệnh do khuyết hãm trên tướng cách gây nên. Không phải người đàn bà xấu là không bạc mệnh. Như đã biết, mắt thầy tướng với mắt thế tục nhìn cái đẹp rất khác nhau. Đã đành tục hay tướng thì cái đẹp để thưởng thức đều mang cùng quan điểm. Nhưng nếu là xem tướng thì tướng nhãn với tục nhãn phải xung đột.
Ngắm mỹ nhân, tướng và tục đều công nhận vẻ “trắng nõn như bông”, “yểu điệu” là đẹp. Nhưng tục nhãn ngưng ở đây, còn tướng nhãn quan niệm khác hẳn.
Sự việc xảy ra xung quanh ta hàng ngày ai không thấy rằng các bà vợ ở vị chánh thất thường xấu và các bà vợ trẻ ở vị thiếp hầu thường là đẹp. Cho nên các cụ ngày xưa mới nói:
Thú thê thủ đức, thú thiếp thủ sắc (lấy vợ tìm đức, lấy thiếp tìm sắc).
Số tướng “hồng nhan bạc mệnh” và “hồng nhan khuyết đức” vẫn đẩy người đàn bà vào kiếp lẽ mọn hay ca kỹ. Mà lạ, người mang tướng số “hồng nhan” phần lớn đều có cái đẹp về sắc.
Thêm nữa, ca kỹ và lẽ mọn đi cặp với nhau một cách rất biện chứng. Trước phải có ca kỹ tức là chị em liễu ngõ hoa tường thì sau mới nảy sinh ra việc tìm hoa hỏi liễu, để đưa đến câu chuyện lấy cô đầu, con hát làm thiếp. Tướng ca kỹ rơi vào nghề ca kỹ, để chuyển thành thân phận thiếp hầu, bởi vì làm ca kỹ phải cần sắc cho đẹp. Phàm anh đàn ông đi tìm thiếp ắt phải lấy chữ sắc làm điều kiện. Kết quả, cái đẹp về sắc hay dẫn đến “tiện cách” trong tướng số.
Do đó, sách tướng mới khẳng định rằng sắc đẹp phần lớn là tiện tướng chứ không phải là quý tướng, điều này chẳng phải là điều cổ giả đâu. Ngay hiện tại, nếu nhìn vào thế giới điện ảnh, thế giới của minh tinh ca vũ, người ta sẽ tìm ra vô khối tướng hồng nhan, phong trần khuyết đức, bạc mệnh trên mặt nhưng vẻ đẹp mê hồn. Sung sướng thì có sung sướng nhưng trong lòng chất chứa biết bao buồn tủi. Hãy đọc báo chí nói về Elizabeth Taylor với những mối tình tan vỡ, với những xì-căng-đan, nói về Brigitte Bardot đã có lần tự tử, nói về Marilyn Monroe, nói về Lâm Đại, nói về Greta Garbo, nói về Gail Russen.
Ngược hẳn lại là những người vợ chính thất, những bà nhất phẩm phu nhân, đại đa số không phải là các nữ nhân mạng “sắc tướng mỹ”. Căn cứ vào sách tướng lý thì cái đẹp thường thường là xấu về nhan sắc. Trở về câu chuyện bữa trước, các thầy họp nhau đi xem tướng các “bà” trong dạ hội tại tư thất của Ngô Bội Phu. Sau khi xem thấy ở đây toàn là những ca kỹ xuất thân, họ lấy làm lạ tự hỏi: “Thế còn những bà vợ chính thất đâu?” Đây nhất định không phải các bà chính thất. Họ liền đem câu hỏi ấy đến người nhà thân cân của Ngô Bội Phu nhờ giải thích lý do. Bà họ Trương thấy họ thắc mắc điều này thì cười lên như nắc nẻ mà nói:
- Ở đây toàn bà đẹp, còn một lô bà xấu ở trên kia kìa.
Bà họ Trương chỉ tay vào mấy gian nhà rộng lớn trên có đề mấy chữ “Phu nhân sảnh”.
Thì ra đây mới là nơi cao quý nhất trong nhà. Ngô Bội Phu phu nhân vốn rất coi trọng địa vị chánh thất của các phu nhân nên giành riêng mấy gian lớn để tiếp đãi. Phàm những người xuất thân ca kỹ hoặc thuộc phận lẽ mọn, thiếp hầu đều không được vào đây.
Đàm tiên sinh đưa mắt một lượt nơi tụ tập chừng hơn 20 bà đang đánh bài.
Lạ thay. Quá nửa trông rất cũ kỹ, không đẹp nhưng tướng mạo của người nào người ấy đều “đoan trang”, “nhân tĩnh”, “minh mị”. Trên mặt tuyệt nhiên không có dấu vết của trụy lạc phong trần. Hết thảy đều là “kết phát phu nhân” (Suốt đời không trăng hoa, lắm chồng). Dáng dấp không ti hào cái vẻ “xuất tướng hồng hạnh” hay “tì bà biệt điệu”. Tính tất cả gồm 24 bà, chia làm hai loại: loại danh phận cao nhưng nhan sắc xấu, loại vừa phải nhưng nhan sắc dễ ưa.
Có điều thú vị là đa số bà bộ trưởng, tỉnh trưởng, quận trưởng đều thuộc lớp người đồng ruộng một chữ không biết nhưng đều mang tướng cách cao quý.
Thế mới phục, sách tướng đã dạy rằng:
- Tướng mạo đàn bà đáng sợ là cách “mỹ trung hữu xú”. Trái lại, ”xú trung hữu mỹ” mới thật là quý tướng. Cách tốt thứ nhì là kiên trinh ôn nhu. Cách tốt thứ ba là khí độ và tài tinh. Còn cái đẹp bên ngoài càng đẹp bao nhiêu càng hạ cách bấy nhiêu.
Có lẽ trên điểm này, Jean Jacques Rousseau nói rõ hơn trong bài “Faillite de la beauté”. Ở đó Rousseau yêu một người đàn bà hết sức thiên nhiên mà ông gọi là “Femme naturelle”. Người đàn bà ấy có một tâm hồn dễ chịu tuy không sáng chói, một tinh thần vững mạnh mà không cần sâu xa và ông kết luận: Người đàn bà thiên nhiên thật là lý tưởng vì họ làm cho đàn ông hạnh phúc một cách thiên nhiên không cầu kỳ, giả tạo, phiền toái.
Với Rousseau, ông không thích người đàn bà bốc lửa (L’idéal pot au feu).
Rousseau rất gần với nguyên tắc tướng học về phụ nữ của Phương Đông. Đời nhà Hán có nàng Triệu Phi Yến, cha nàng là một nhạc sỹ nổi tiếng đương thời. Cha mất, chị em nàng được một nhà họ Triệu nuôi nấng. Triệu Phi Yến càng lớn càng đẹp, thân hình kiều diễm nhẹ như mây bay lại giỏi ca vũ, chuốc rượu nên Phú Bình Hầu Trương Phóng yêu lắm, nhân bữa đại yến trong cung, Trương Phóng đem chị em Triệu Phi Yến vào ca múa. Vua Hán Thành Đế gặp Phi Yến mê không muốn rời nên ngỏ ý bảo Trương Phóng để hai nàng ở lại trong cung. Từ ngày có hai chị em họ Triệu, vua Hán chẳng bao giờ ngó ngàng đến các cung phi khác. Cả đến Hoàng hậu cũng phế bỏ luôn để đặt Triệu Phi Yến lên ngôi chánh cung.
Tuy là vóc liễu mình mai đấy nhưng Phi Yến có một khả năng tình dục phi thường. Dĩ nhiên Hán Thành Đế không bao giờ thỏa mãn nổi, Phi Yến mới tư thông với tên thị vệ. Việc bị phát giác. Nhờ em là Triệu Hợp Đức khóc lóc xin cho nên Phi Yến chỉ bị phán quyết giam vào lãnh cung.
Phần em nàng là Hợp Đức thì ngày đêm đẩy vua Thành Đế vào biển sắc dục đến nỗi ông kiệt sức băng hà. Khi ông chết rồi Hợp Đức cũng chán sống uống thuốc độc mà chết luôn.
Còn Triệu Phi Yến, đến đời vua Hán Bình Đế thì bị giáng xuống làm thứ dân đuổi ra khỏi cung, nàng liền đi theo Vương Mãng làm loạn và làm vật hy sinh cho Vương Mãng đến phải đâm cổ mà chết. Loại đàn bà bốc lửa thường gặp những cảnh ngộ thê thảm. Lửa đây là lửa dâm và lửa tham vọng đều thuộc tính chất đàn bà khuyết đức.
Cũng một tích xưa của Tầu kể rằng:
Tại kinh đô Trường An người ta thấy xuất hiện một thiếu nữ ăn mặc rách rưới, tay mang cây đàn tì bà rất quý vừa đàn vừa hát để xin tiền. Tên cô bé là Hồng Hồng, quê quán ở đâu, lý lịch thế nào không ai biết. Chỉ biết rằng nàng hát thật hay và không bao giờ chịu bán cây tì bà quý giá dù có người đã trả giá rất cao.
Hồng Hồng không kêu nài van xin, nàng hát xong ai muốn cho tùy ý. Đi hát như vậy từ lúc 4 hay 5 tuổi, có một vị tiến sĩ tên là Vi Thanh rất ưa âm nhạc và thích giọng của Hồng Hồng nên thường đến tiệm ăn để nghe nàng hát. Vi Thanh hỏi Hồng Hồng về gia thế, nàng lãnh đạm cự tuyệt không chịu nói.
Vi Thanh cũng là người giỏi coi tướng thấy Hồng Hồng mang trong người khí độ cao ngạo như đóa lan rừng mọc chót vót ở trên cây cao u ẩn, cô phương tự thưởng (tự mình thưởng thức hương thơm cô độc). Vóc dáng nàng như mai liễu gió thổi bay, thuộc loại bạc phận nhưng lại rất thanh tú, không đến nỗi phải chịu đói khát, lê la như vậy.
Vi Thanh lúc nào cũng ân cần với Hồng Hồng, lâu dần nàng cũng không lãnh đạm với Vi Thanh nữa. Vi Thanh tìm mọi cách để cải thiện cuộc sống của nàng và hai người trở thành đôi bạn. Hồng Hồng mới thổ lộ tông tích nàng vốn con nhà sĩ tộc vì gia nạn nên mới luân lạc.
Nhờ Vi Thanh, Hồng Hồng được giới thiệu trình diễn ở những xã hội cao quý, danh tiếng nàng mỗi ngày mỗi vang lừng.
Trong khi ấy thì Vi Thanh âm thầm yêu nàng, chàng soạn nhiều khúc ca tuyệt tác cho Hồng Hồng. Văn chương tiến sỹ hợp với giọng ca thiên phú biến Hồng Hồng thành một tác phẩm tuyệt vời.
Thấy bao nhiêu vương tôn công tử và kẻ quyền thế say đắm mình, Hồng Hồng lo sợ vì nàng chỉ yêu Vi Thanh nên nàng đánh bạo ngỏ ý muốn làm vợ Vi Thanh
Vi Thanh tiếc cái tài của Hồng Hồng nên muốn nàng cứ sống cho âm nhạc thêm vài năm nữa rồi lấy nhau cũng chẳng muộn.
Ngờ đâu danh tiếng Hồng Hồng lọt vào tai Bảo Lịch hoàng đế, ông vua mới kế vị rất trẻ tuổi, cũng rất mê sắc đẹp, tiếng ca.
Bảo Lịch hoàng đế gặp mặt Hồng Hồng mê ngay nên cho lệnh đưa nàng vào cung, phong cho nàng chức Khúc Nương (người trông coi ca khúc) nàng chẳng hy vọng bao giờ về với Vi Thanh nữa. Thời gian trôi đi buồn thảm, tấm lòng tương tư của Hồng Hồng với Vi Thanh khiến nàng héo hắt thành bệnh.
Vua cho uống thuốc, nàng lén đổ đi. Để rồi đến một bữa xuân yến, Hồng Hồng gục xuống chết đi khi bài ca mới được nửa chừng, kết thúc một kiếp hồng nhan bạc mệnh.
NỮ MỆNH, NỮ TƯỚNG, TỐI KỴ ĐỚI ĐÀO HOA
Theo lời kể của nhà tướng số danh tiếng Nghiên Nông cư sĩ thì hơn 30 năm tại Trung Quốc, ông đã xem không biết bao nhiêu tướng số của phụ nữ thì ông nhận thấy rằng lá số nào mà có dính dấp đến đào hoa thì không tốt, sớm hay muộn rồi cũng gặp những điều bất hạnh. Ông khẳng định lời nói của cố nhân: nữ nhân tối kỵ đới đào hoa là một trăm phần trăm chính xác.
Những phụ nữ dâm đãng, đám ca nhi, bọn con gái của vũ trường những bà thiếp hầu bị bỏ rơi, hoặc những giai nhân danh tiếng vì sự phiền não của tình duyên mà tự sát hoặc bị giết hoặc bị hủy hoại thân thể, nhan sắc. Hết thảy trên lá số hay trên tướng mạo đều có đào hoa sát, hồng diêm sát.
Cách đây 40 năm, tại một xóm yêu hoa ở Quảng Châu có nàng Kim Kiều mà ở Trung Quốc chẳng ai không biết tiếng và bây giờ những công tử ấy có tới 90 phần trăm đã từng viếng ngôi mộ của nàng ở Quảng Châu.
Kim Kiều thật xứng đáng là một đóa hoa tuyệt sắc. Người nào cũng chỉ nhớ hai chữ Kim Kiều mà chẳng cần biết tên họ thật của nàng thế nào. Nàng có đôi mi cong vút, mắt đẹp và đa tình, má đào, da trắng. Tuy là kỹ nữ nhưng tướng mạo ngay ngắn, diễm lệ, chỉ có một điều ai trông thấy nàng cũng mê vì có đào hoa diện.
Đã biết bao đại quan quý nhân và vương tôn công tử đã bị nàng làm cho điên đảo, chỉ nguyện một điều là được làm thần dân dưới bóng hồng quần.
Họ ném tiền qua phòng nàng như rác. Tối tối yến tiệc và sênh ca thâu đêm suốt sáng.
Không ai ngờ một đêm kia hỏa hoạn xảy ra. Kim Kiều không chạy thoát, chết trong đống lửa với tất cả tiền bạc, tư trang nàng dành dụm.
Tin nàng chết lan truyền khắp Trung Hoa, các người yêu của nàng từ bốn phương đều đổ về Quảng Châu. Người ta bới trong đống lửa nắm xương tàn của Kim Kiều mang chôn và xây cất cho nàng một ngôi mộ tráng lệ. Cổng vào mộ có đôi câu đối đề:
Bôi thổ hương hồn, vân sự sai đồng Tô Tiểu mộ
Nhất chiên tàn chiếu, thanh du bất giảm hương tà.
Sau đó còn có người sáng tác kịch và bài ca về nàng, tỉ dụ như vở Tế Kim Kiều (cũng giống như sự tích Mồ cô Phượng bên ta vậy).
Ắt là hoa thảo chi mộc, sinh vào mùa đông giá buốt mà trong tứ trụ lại vây bọc nhiều kim khắc cho nên thân thế phải phiêu linh lưu thủy lạc hoa (nước chảy hoa trôi)
Tài bạch tinh quá lộ gặp kiếp bởi vậy y lộc chẳng qua như áng mây bay.
Quan tinh là phu quân lại không thấy hiển tất là phải chịu phòng không.
Tứ trụ trùng điệp quý nhân, quý nhân vây bọc số đàn bà là số làm điếm, đây cũng là một cách đới đào hoa.
Cuối cùng là sát trọng thân khinh, chết thảm vì vậy.
Cái lý đào hoa trên là số như vậy,
Còn đào hoa tướng thế nào?
Đào hoa thực ra chỉ là một cái tên mà cổ nhân mượn hoa đào để làm nghĩa tượng trưng cho những gì thuộc về tình duyên.
Về số lý đào hoa có tốt, có xấu nhưng chỉ tốt cho số đàn ông thôi, đàn ông vận đào hoa thường đi đôi với tài vận. Còn đàn bà, cả số lẫn tướng mà có đào hoa đều không hay vì tính chất của đào hoa là hữu sắc nhi vô hương. Riêng phần lý, ta hãy lấy hai câu trong Cung Oán ngâm khúc:
Áng đào kiểm đâm bông não chúng
Khóe thu ba rợn sóng khuynh thành.
Áng đào kiểm là chỉ đào hoa diện.
Khóe thu ba là chỉ đào hoa nhãn.
Cổ nhân dùng hình tượng đào hoa để nói vẻ đẹp lồ lộ dễ lôi cuốn người khác phái.
Đi vào tướng lý, đào hoa là cái đẹp chứa chất nhiều phong lưu mị thái khiến cho người mới gặp lần đầu đã vui thích thèm muốn nhất kiến khả hỉ.
Nói thế chắc có người cãi lại, gặp gái nào là chả muốn ôm, cứ gì phải đào hoa diện với đào hoa nhãn.
Lý luận trên vì thiếu suy xét về tướng lý nên có phần nông cạn. Chẳng phải tìm đâu xa. Chúng ta hãy đem so sách Marilyn Monroe cùng Deborah Kerr thì Marilyn trông nhiều phong lưu mị thái hơn, nhễ nhại hơn và Deborah đoan trang hơn.
Trong đời, người ta thường ôm ẩu Marilyn chứ không Deborah.
Hãy so sách Brigitte Bardot và cô đào Hussey đóng vai Juliette trong Roméo et Juiliette thì Brigitte khả hỷ còn Hussey lại khả ái. Với Brigitte người ta cần xem nàng cởi truồng còn với Hussey không một ai nghĩ tới đòi hỏi điều ấy.
Nếu lại đem Bigitte Bardot so với Marilyn Monroe thì Bigitte tự nhiên thanh khiết hơn, mắt, dáng người, điệu bộ của Bigitte không thể đĩ thõa hơn Marilyn Monroe.
Tướng đới đào hoa tuyệt đối không mang cái nghĩa ti tiện hay dâm tiện.
Ti tiện hay không còn phải tùy những bộ vị khác phối hợp.
Sách “Nhân luận đại thống” có câu:
-Kiểm bạc xích nhi thiểu tiết.
Kiểm là mí mắt mỏng có ánh hồng hồng, số gái đào hoa.
Cũng theo số lý mà phân ra: đào hoa sát, đào hoa kiếp và đào hoa diện.
Đào hoa sát là mí mắt ấy đi đôi với mắt có hung quang lồ lộ có thể bị đâm chém vì tình duyện hoặc tự sát vì tình.
Đào hoa kiếp là mí mắt ấy đi đôi với mắt thật buồn có thể bị lênh đênh chìm nổi hoặc ô danh vì tình.
Đào hoa diện là mí mắt ấy đi đôi với mắt vui tươi, hoạt bát thuộc loại đàn bà thiểu tiết không giữ gìn, không coi tình yêu là thiêng liêng.
Cũng cần nên phân biệt điều này:
Tướng đới đào hoa khác với vận đào hoa.
Vận đào hoa cho con trai cũng như cho con gái là quãng thời gian kết tóc với người trăm năm. Người đàn bà có tướng tốt thì khi gặp vận đào hoa mới hay. Người đàn bà có tướng đới đào hoa mà gặp vận đào hoa là lúc bắt đầu cuộc đời sóng gió.
Tướng cách phụ nữ với vận đới đào hoa tốt xấu ra sao?
Tướng học gia Nhật Bản Điền Khẩu Nhị Châu có những nhận xét sau đây:
- Đàn bà thuộc loại đa huyết thì đôi má ửng hồng tròn trịa, đầu lớn, mắt và lỗ mũi nở nang, cổ đầy, thân thể mập, thùy châu mọng, da thịt đầy đặn mịn màng. Có điềm đáng chú ý là phần trên thân nẩy nở hơn phần dưới. Vì huyết dịch lưu lên trên nên thường nhức đầu hoa mắt hay đỏ mặt. Ngoại quan như vậy là người tính tình dễ xung động, tham muốn dục át lý trí và tính dục sớm bị khích động.
Người này thuộc loại gái bà nghĩa là tuy con gái mà đã nếm đủ tình yêu xác thịt.
Đàn bà nõn nà bụ bẫm, mình trắm thật đầy, má trắng ngần, thân thể nhu nhuyễn nghĩa là có một lớp mỡ dầy dưới da, khiến cho thịt sáng sủa, mịn màng, tính tình nũng nịu dễ khiến cho đàn ông mê mệt. Loại này, ái tình phi thường nồng hậu.
Đàn gàn gân cốt gầy, mặt thâm, chân tay dài da ngâm đen, xương lộ thì ý chí mạnh hơn tình dục, nhiều nhẫn nại.
Loại này thường làm việc giỏi, tháo vát nhưng ít đem lại vui thú cho tình yêu.
Nữ nhân thuộc thần hình chất thì mặt trên nở, dưới họp, trán rộng, cằm thuôn, da trắng xanh, thân thể mảnh dẻ, cảm tính rất nhạy.
Loại này rất lý tưởng, rất say đắm, có thể là người băng giá (frigide) sống với ảo tưởng hay lý tưởng tôn giáo hay ngược lại rất bỏng cháy với lửa tình. Nếu có thêm đôi môi dầy đỏ hồng thì đa tình vô tả, dầy quá độ thì biến thành hoang dâm.
Về đôi môi càng mỏng càng bạc tình. Môi mà thiếu sắc hồng nhuận có màu xanh hoặc trắng thì tính tình dễ biến đổi.
Cô tướng trên đây thường khiến cho hạnh phúc gia đình trở nên tiêu điều, nếu không bị khốn quẫn vì tiền bạc.
Môi mỏng ưa uốn éo dẻo như kẹo cùng đi với cái miệng lớn thì ngồi lê mách lẻo. Tướng môi miệng không được quá khổ, to quá hay nhỏ quá đều là tướng xấu.
Miệng quá nhỏ thường là hà tiện vô lối. Cái đáng tiêu không tiêu, cái không đáng tiêu thì phung phí. Cai quản tiền bạc rất dở. Miệng quá lớn dễ thành phóng đãng.
Đàn bà dẩu mỏ tham cả tình lẫn tiền
Môi loe ra không chụm lại được sẽ trụy lạc phong trần.
Trán con gái đầy đặn bằng bặn nở nang, chân tóc thanh sáng, con gái dễ được kính yêu, có hy vọng một vận đào hoa rất đẹp, nhưng trán quá khổ, vừa cao vừa rộng là người tướng quả phụ. Trán ngắn và hẹp, tóc xâm lấn vào trán dễ bị con trai dùng lời đường mật lừa dối. Hai bên góc trán sáng sủa, lấy chồng sang hiền. Trán con gái có tỳ vết hoặc nốt ruồi thường gặp nghiệt duyên.
Dung nhan thanh tú có đào hoa vận tốt.
Dung nhan đầy vẻ cô tịch, con gái duyên chậm, có lấy chồng rồi cũng rơi vào cảnh phòng khuê ngủ một mình (con trai bị phiền não vì vợ con đau ốm).
Da mặt mọng mà mặt như bọt nước (nghĩa là thịt chảy xệ), đào hoa vận rất xấu.
Có thể đoán cả tính phụ nữ qua những thái độ kể sau đây:
- Mắt đong đưa, con gái dễ bị khêu gợi.
- Tay mân mê mái tóc, nữ tình trầm tư với tâm sự.
- Hay lấy lưỡi liếm răng hoặc môi, tính hiếu dâm. – Thường nắm tay rồi xòe tay, nhiều dục vọng. – Ném phịch người xuống ghế, rất đa tình.
- Khi ngồi vai lệch bên phải, có nhiều chuyện xấu.
- Tai đỏ hồng hơi ướt, dễ xúc động và sắc tình.
- Răng lợi thâm là dâm loạn.
- Không cười mà lộ răng, lợi tính hiếu sắc.
GIÓ ĐÁNH ĐÒ ĐƯA
Ca dao có câu:
Gió đánh đò đưa, gió đập đò đưa
Sao cô mình lơ lửng mà chưa lấy chồng?
Gió đánh cành hồng, gió đập cành hồng
Hỏi cô mình đã muốn lấy chồng hay chưa?
Đó là câu tán của anh chàng muốn lấy vợ và đó cũng là nút chuyển quan trọng của đời anh, anh sẽ có một gia đình hạnh phúc, hay anh sẽ tán gia bại sản hay sẽ thành người mọc sừng trên đầu hay anh sẽ chết sớm. Cái đó còn tùy vợ anh tướng cách thế nào?
Bởi lẽ: Đàn bà năm bẩy đàn bà,
Đem bỏ ngoài chợ kiến tha nó về.
Một người vợ lý tưởng phải có những điều kiện gì?
Có năm loại:
a) Gầy nhỏ bé, xinh xinh, kiều diễm
Người đàn bà này chỉ là đóa hoa cắm trong bình cho đẹp vì thế thái nhuyễn nhược, nhất nhất cái gì cũng phải dựa vào chồng, vì sức vóc yếu mềm nên không thể chịu được lao khổ. Không phải là người vợ lý tưởng. Đại biểu cho người đàn bà nhỏ gầy kiều diễm tìm trong mỹ nhân Trung Quốc có Mai Phi. Nàng sinh ra ở Mai Hoa thôn, tên thực là Giang Thái Tần do Cao Lực Sĩ tuyển vào cung dâng lên Đường Minh Hoàng. Vì nàng yêu hoa mai nên vua mới đặt cho cái tên là Mai Phi. Mai Phi có sắc dáng mảnh dẻ, gió thổi bay và có hai mắt sáng đẹp như hai viên ngọc. Mai Phi đã chết đúng như một bông hoa mai héo hắt sau khi không được vua sủng ái như trước vì ông chuyển sang say mê Dương Quý Phi.
Cùng loài với Mai Phi còn có Đào Hoa Nữ trong tích chuyện Thôi Hộ đề thơ nhân diện đào hoa tương ánh hồng, Thôi Oanh Oanh của Tây Sương Ký. Họ phần nhiều sống với mộng ảo, thị ảo, thị chân đô thị mộng.
b) Tài, đẹp, giỏi
Người đàn bà này chỉ thích hợp với các anh hùng hảo hán đã thành công hoàn toàn, không đóng được vai trò của người đàn bà bếp nước.
Xưa kia gọi là bậc quân quắc anh hùng. Hay thì thật hay nhưng nếu gã đàn ông nào số dở mà kết tóc với quân quắc anh hùng dễ chết lắm vì quân quắc anh hùng thường hàm chứa cái lý sát phu.
Điển hình cho loại này là Tôn phu nhân vợ của Lưu Bị đời Tam Quốc, Hoa Mộc Lan, Tần Lương Ngọc v.v…
c) Đẹp nhưng hay gây sóng gió và sóng xô bờ, nói nhanh, nói thẳng, chẳng kiêng nể ai, chưa thấy người đã nghe thấy tiếng, mắt long lanh hoạt động, xem chồng như đồ chơi.
Điển hình cho loại này là Bao Tự vợ U Vương, Dương Quý Phi.
Đẹp thì có đẹp nhưng khó sống.
d) Yêu quái và man rợ.
Cực diễm lệ nhưng cũng rất quái dị như giọt sương trong hoa, như gái Liêu Trai. Người đàn bà này không thể sống ngoan, hiền, êm đềm với chồng.
Điển hình cho loại này là Võ Tắc Thiên, Lan Nhi Tây Thái Hậu, Trương Lệ Hoa.
Trương Lệ Hoa là người yêu của Trần Hậu Chủ. Tóc nàng dài ba thước, mượt mà như một dòng suối. Nàng thường ngồi trên đùi Hậu Chủ giữa chiều làm loạn hết cương kỷ. Trần Hậu Chủ đã vì nàng mà đặt ca khúc Ngọc Thụ Hậu đình hoa, bài hát làm cho Trần Hậu Chủ mất nước.
Về sau, Trương Lệ Hoa bị dân chúng nổi lên chém chết hệt như nàng Marie Antoinette, vợ vua Louis 16. Theo truyền thuyết của dân gian kể lại thì chết rồi Trương Lệ Hoa hóa thành quỉ, đêm đêm xõa tóc đến với các chàng trai khỏe, đẹp.
c) Hiền thục.
Người vợ lý tưởng là người đàn bà diện thân đầy đặn, cao, trắng, đức độ thiện lương, từ ái ôn hòa, không làm mất lòng ai, lạc quan phấn đấu, thương chồng quý con. Mẫu người mà André Maurois định nghĩa: “Petit animal fidèle silencieux sensuel”.
Bây giờ ta bắt đầu đi vào chi tiết của tướng cách. Trên nguyên tắc của cuộc sống thì hoàn cảnh giầu sang của người đàn bà phần lớn định đoạt bởi ông chồng.
Nhưng trên tướng lý, sách có câu:
Sinh phú quý tướng giả bất giá bần tiện chi phu.
Sinh bần tiện tướng giả bất nhập phú quý chi thất.
Nghĩa là:
Sinh ra có tướng phú quý tất không lấy chồng bần tiện.
Sinh ra có tướng bần tiện tất không được vào nhà phú quý.
Như vậy, tướng mạo phụ nữ cũng quan trọng chẳng kém gì nam tử.
Chẳng những thế mà còn ảnh hưởng ghê gớm cho người chồng, nếu tướng sát phu, anh chồng phải chết, nếu tướng vượng phu, anh chồng sẽ ăn nên làm ra.
Phụ nữ mang rất nhiều tướng cách, đại lược có thể kể: quý trọng, phúc hậu, trinh khiết, khắc phu, bần khổ, hiền thục, hung hãn, cô độc, gian tư v.v…
Thế nào là tướng quý trọng?
Đàn bà con gái đầu tay ngắn, trán tròn rộng, tóc đen óng mượt, chân mày thanh tú, mắt trong sáng và hiền hòa, quyền cốt bằng phẳng không nhô cao, tai đầy đủ luân quách, nhân trung rõ rệt, răng trắng môi hồng, ngón tay nhỏ dài mà thon. Lúc nói, lúc trông, lúc đứng ngồi, mọi cử chỉ đều cẩn trọng an tường, không bao giờ lao sao, tất tưởi, lả lơi ngặt ngẽo. Thái độ ẩn trọng là quan hệ nhất, còn đẹp xấu là vấn đề phụ, có thể là quý phu nhân. Cổ ngữ có câu: xũ phu nhân tướng, câu này rất đúng.
Thế nào là tướng phúc hậu?
Sóng mắt dài, nhãn thần thanh tú không lộ thần, hai tai dán vào đầu đầy đặn, hai cánh mũi phân minh, nhân trung dài, địa các mở, gò má rộng, góc miệng triều thượng, bàn tay hồng nhuận, eo tròn, lưng đầy, thân thể mập mạp. Giàu có nếu đang mập, mà gầy của cải mất đi.
Thế nào là tướng trinh khiết?
Hai mắt trắng đen phân minh, không tà thị, nõn nà nhưng vẫn có uy, mũi ngay ngắn, pháp lệnh sâu dài, tai đầy đặn, cười không lả lơi, đi chậm, bước nhẹ, thân thể ngay ngắn, tính tình nhu thuận, tiếng nói thanh tế.
Thế nào là tướng khắc phu?
Khắc phu có rất nhiều tướng cách:
- Trán dài, trán vuông hẹp, trán lệch, trán lõm, trán có xoáy, trán có ba vệt ngang chạy dài, trán có vệt dọc giữa thiên trung.
Tóc cuốn rối, tóc khô, tóc vàng ệch, tóc cứng, tóc nặng, lúc thiếu niên mà tóc đã rụng.
Mi thô, mi dựng, mi ngược, mi cốt gồ cao.
Mắt đỏ, mắt vàng, mắt cực lớn, mắt tròn, mắt lồi, mắt bốn phía lòng trắng, mắt hình tam giác, dưới mắt da thịt khô, dưới mắt có vết như tấm lưới.
Mũi bẹp dí, mũi gẫy khúc, sơn căn có nốt ruồi.
Môi cong, răng lộ, miệng dúm.
Quyền ngang, quyền cốt cao.
Tai nhỏ quắt, đầu nhọn, mặt vênh, xương thô, bàn tay cực lớn, sắc mặt xanh lam, mặt gầy nổi gân, có lông trên mặt, mắt trễ như bùn, tiếng nói đàn ông, mày lớn trắng bóng.
Thế nào là tướng bần khổ?
Trán thật hẹp, tóc mọc lấn xuống trán. Tai nhỏ có sắc đen. Lông mày lưa thưa chạy ngang chữ nhất. Mũi nhọn lệch, gẫy khúc. Miệng dúm. Trán nhọn, mũi sun. Miệng rộng như quai sọt. Tai ngắn, ngón tay thô. Thịt thô, xương ngang. Môi quá dầy, hơi thở hôi hám. Tiếng nói nhỏ mà đục rè. Mặt như khóc. Lúc ngồi hay rung đùi. Trán óp, cằm nhọn.
Thế nào là tướng hung hãn?
Mũi gãy nổi khúc, lỗ mũi lộ. Mắt có hung quang. Mày thô mặt đen. Mắt nhỏ ti hí, lá răm. Tiếng nói the thé, mình dài. Tính gian hoạt, có tiếng nói đục. Lưỡng quyền cao nhô.
Thế nào là tướng cần kiệm?
Tóc thật đen, mày thanh nhẹ nhàng. Thân nhãn ẩn tàng. Cử chỉ ẩn trọng. Ít tranh cạnh.
Thế nào là tướng trợ phu (giúp chồng)?
Bàn tay lụa mịn màng sắc hồng hồng. Mắt dài, mũi trái mật nhỏ nhắn. Mi thanh mục tú. Ở cổ và lòng bàn chân có nốt ruồi.
Thế nào là tướng không biết cai quản gia đình?
Nói rụt rè như có gì mắc ở cổ. Mi đầu giao nhau. Sống mũi bẹp. Sơn căn gẫy. Nói năng hàm hồ, ưa trang điểm, đánh bạc ham chơi. Mắt như khiếp sợ.
Theo trên đây, vấn đề kể hơi phức tạp. Vậy nên thâu tóm lại cho dễ dàng. Cổ nhân đưa ra chín mỹ tướng và chín ác tướng của phụ nữ để việc kén vợ được thoải mái hơn.
Cửu mỹ tướng gồm có:
1. Đầu tròn, trán bằng phẳng.
2. Xương nhỏ nhắn, da thanh sạch.
3. Môi hồng, răng trắng.
4. Mày dài, mắt tú.
5. Ngón tay thon, lòng bàn tay đầy.
6. Tiếng nhỏ nhẹ, âm thanh như suối chảy.
7. Cười mà không lẳng lơ, không lộ sỉ (hở răng, hở lợi)
8. Bước đi ngay ngắn mà chậm, nằm ngồi nhàn nhã.
9. Thần khí thanh hòa, da dẻ thơm tho, mịn màng.
Được một trong chín tướng trên đây là có thể lấy làm vợ khỏi lo.
Cửu ác tướng gồm có:
- Nhất ác: Mặt xấu quyền cao, hại chồng.
- Nhị ác: Lộ hầu, chiêu họa.
- Tam ác: Đầu xù, mặt bẩn, hạ tiện.
- Tứ ác: Đi rắn trườn, chim nhẩy, bần tiện
- Ngũ ác: Mày giao nhau, áp mắt, cùng khốn.
- Lục ác: Trên mũi có vết móc câu, hại chồng.
- Thất ác: Mắt lộ bốn phía lòng trắng, hung hãn vụng dại.
- Bát ác: nói như đàn ông, khắc sát phu.
- Cửu ác: Tóc xoắn như ốc, bần tiện, khắc tử.
Có một trong chín tướng trên đây thì chớ có lấy, hễ lấy là khốn ngay