Chào các bạn
Hãy
cùng đi với tôi một đoạn đường, cùng nhau lên Thiên Ðàng, xuống tận Ðịa
Ngục, để thấy rằng ngoài cõi Ta Bà này còn có cõi khác tốt đẹp hơn, và
cũng có cõi hãi hùng hơn.Hãy sống cho tròn nhân đạo."Ðừng chê việc tốt nhỏ mà không làm. Ðừng thấy việc xấu nhỏ mà cứ làm."
Ðời Tui
Trước hết để tui kể cho các bạn nghe về cuộc đời của tui đã, tại sao tui tu thiền rồi tại sao tui lại “tiếp điển” được.Số
là hồi nhỏ ba má tui hay cải lộn, một tháng 30 ngày thì hết 27, 28 ngày
cự nự với nhau rồi, có khi giận cá chém thớt má tui đập luôn cả tui về
tội ăn cơm ký với ba mày. Ba tui số đào hoa, không làm gì hết cũng có
cả tá bà theo. Nhưng mà thôi, nói vô chuyện đó lại thành ra đi lạc đề.Nhưng
mà cũng tại cái vụ bị đòn oan ức đó mà tui mới đi tìm tu. Bữa đó tui
bị đòn nhừ tử, khi khổng khi không má tui nói tui bao che cho ông già
rồi lấy cây củi đập tui một cái ngay đùi bầm tím, tui ức quá chạy đại ra
ngoài hành lang chung cư chui vô góc khóc ngọt sớt. Cái nổi uất ức cứ
nghẹn trong cổ họng nuốt không trôi. Nhằm khi đó tui nhỏ mà mê Phật Bà
Quan Âm lắm, phải nói là hồi tui chút xiú di Chùa với Bà nội nguyên khóa
lễ tui ngồi chấp tay cho đến hết không chạy chơi như mấy đứa con nít
khác mà cũng không ngồi ngã nghiêng. Cho nên lúc khóc ấm a ấm ức, tui
tủi thân cầu xin với Phật Bà nếu không ban cho tui một pháp tu nào đúng
đắn thì tui tự tử chết cho xong. Bây giờ nghĩ cũng lạ, ăn đòn mà mắc
chi phải đòi đi tu?! Có lẽ tại lúc đó tui chán ngán cái tình vợ tình
chồng, cái lòng thủy chung không có, và tui thấy má tui khổ tui thương
đứt ruột, phần thì ba tui, tui cũng thương. Cái đầu con nít lúc đó
không biết nghĩ cái gì? lý lẽ làm sao mà ngây ngô quá chừng, nhưng mà
xét cho cùng cũng có phần đúng đó chớ, chưa sạch nước mũi đã cảm nhận
đời này là giả tạm, là bể khổ. Tui cũng phục tui thiệt! Chắc tui có
căn tu! Nói giống như mấy ông già bà cả nói ngày xưa.
Tập Thiền
Lụi
đụi 1 tháng trôi qua, tui nhứt định đòi má tui phải đưa tui tới ngôi
chùa nghèo ở dưới cầu Phú Nhuận. Tui định bụng bỏ hết vô chùa tu, mà có
đi tu phải tìm chùa nghèo tu, chùa giàu là tui không có chịu. Má tui
cũng chìu đưa tui đi, tới nơi tui xem xét thấy cũng hạp. Nhưng cái gì đó
còn níu tui lại, tui trở về nhà buồn ủ rủ. Ðến chiều hôm đó, có hai vợ
chồng luật sư bạn của ba má tui đến chơi, tui ngồi bên cạnh nghe người
lớn nói chuyện. Bác luật sư nói với má là bác tìm được một phương pháp
thiền hay lắm, tu một thời gian sẽ gặp được Phật Bà Quan Âm. Tui đang
ngồi nhìn mấy con ruồi bu diã trái cây, vừa nghe nói đến Phật Bà Quan Âm
là tui ngửng đầu lên, mặt mày sáng rở, tui vội chen vô hỏi bác luật sư:
-
Thiền là sao hả bác? Bác bày cho con được hôn? Chừng nào thì mới thấy
được Phật Bà? Tui liên tục hỏi bác luật sư không kịp trả lời tui luôn.Bác cười nói:
- Khoan đã con, để bác dià nhà rồi bác nhờ tài xế đem lại cho con cuốn sách, con đọc rồi theo đó mà hành.Tui hoan hỉ, cám ơn bác rối rít. Vậy là điềm này do Phật Bà chỉ điểm tui đây chứ không phải chơi đâu. Chiều
hôm đó tui đứng ngồi hổng yên, chạy ra cửa ngóng rồi chạy vô ngó ra của
sổ xuống đường trông coi có xe bác luật sư đến chưa. Vậy
là đêm đó tui ngồi ngấu nghiến cái quyển sách, đọc cho lẹ lẹ đặng mà
hành thiền liền mới hả cái dạ của tui. Ðã vậy, mèn ơi! Tui sợ ma! Nhìn
tới nhìn lui trong bụng tui nghĩ nếu ngồi trong phòng tối thì tui hổng
dám đâu, thôi hay là tui chạy ra ngoài lan can có đèn đường chiếu sáng
tui ngồi thử coi. Nhắm mắt một hồi, cũng làm đủ bài bản à nha! Tui thấy
sao trước mặt tui một vòng ánh sáng to tướng cứ xoay xoay như cái bông
vụ. Sợ quá! Tui mở mắt ra xem thử, thấy hổng có gì hết, tui bèn nhắm mắt
lại nữa thì cũng lại thấy y như lúc nảy. Tim tui đập loạn xạ đành
phải xả thiền leo lên giường trùm mềm ngủ tới sáng.
Lấy chồng
Thời
gian trôi qua, rồi chuyện nọ chuyện kia tới, con gái cũng có ngày lấy
chồng. Kiếp này của tui thuộc vào loại con Ða Ða đi lấy chồng xa, không
khỏi bị ăn hiếp bởi gia đình bên chồng. Cái ngày tui lên xe bông về
nhà chồng, tui chỉ có mình ên, bên đàng gái không có một người. Tủi
thân thì tui không có tủi, chỉ nghĩ trong bụng, lấy cho rồi, đẽ một mụn
con cho biết với người ta. Tui còn nhớ hoài cái hồi mà tui mới tập thiền, câu đầu tiên tui nói vơí Phật Bà là:
“Con tu nhưng mà con phải học hết chuyện đời rồi con mới chịu đó nha, chứ mà cấm này cấm nọ con hổng chơi đâu!”.
Từ câu nói đó mà suy gẫm lại cuộc đời tui tới giờ đầu hai thứ tóc vẫn
còn “ngầu” như vậy. Má tui lúc còn sống đập tui biết bao nhiêu, đi nhảy
đầm có chút xíu cũng bị ném guốc vô đầu. Làm gì sai trái thì đem ông
Thầy dậy thiền của tui ra mắng mỏ tui, nói mầy tu cái kiểu vậy đó hả?!
ông Thầy mày dạy mày như vậy đó phải hôn?Nói
tới nói lui cũng không qua nói thật. Tui vô cái gia đình chồng của tui
cho dù tui có cứng đầu cứng cổ bao nhiêu hồi nhỏ thì bây giờ tui mềm
như cọng bún. Mềm hổng phải tại tui sợ ai, mà tại tui hết đường lách.
Người ta nói lấy chồng xa là không bị ăn hiếp mới là lạ.Cả đại gia đình
của ông xã tui, ngoài 1 bà má chồng, tui còn có 3 bà dì, 1 cô em chồng
và một bà chị chồng chưa kể em trai, ông cậu rồi ông già chồng nữa đó
nghen! Ở chung hết! Một nhà luôn!Cái
hãi hùng là mấy bà má chồng của tui khi bắt đầu mở miệng ra là chửi
trước tính sau. Nhè tui con nhà giàu, cha mẹ nuông chìu từ nhỏ có biết
làm cái gì đâu? Lặt rau tui còn không biết lấy lá nào, bỏ lá nào nói
chi đến nấu món này món nọ. Bởi vậy ngày nào mà tui không bị chửi ngày
đó tui ăn cơm không có ngon. Nước mắt ngắn dài tui chan cơm cho dễ
nuốt.Ngoài cái vụ tui một mình ở nơi xứ
lạ quê người ra, ông xã tui không cho đi học chữ, không dạy cho lái xe,
chỉ đem nhốt tui vô cái nhà hàng từ sáng cho đến tối mịt mới được về
nhà. Ðã vậy tui ngu chi dữ vậy ta??! Biết mình thế cô thì nín đẽ đi,
đàng này còn đèo bòng rặn ra một mụn con gái cho nó cột tui chặt hơn
nữa. Làm mọi không công cho gia đình chồng được 6 năm, con gái tui được
5 tuổi thì tui xin xuống tóc lên Thiền Viên tuốt trên núi tu. Muốn mà
có được đâu, chồng tui dí súng vào đầu tui biểu tui không được đi đâu,
muốn đi phải để con gái lại đây rồi đi mình không. Tui ngồi niệm Phật
liên tục, mặc kệ súng, mặc kệ chồng, mặc kệ con khóc. Cuối cùng rồi ông
xã tui buông súng xuống cho tui rời khỏi nhà, trong túi không có lấy
một xu. Nếu không nhờ một người bạn tốt cho tui cái vé máy bay chắc tui
không biết làm sao mà đi được.Ngày tui ra đi con tui khóc, tui khóc, đất trời như quay cuồng, lòng dạ tui nát như tương tàu …
Niệm Phật
Nói
thì phải có đầu có đuôi, sáu tháng trước khi tui ly gia cắt ái, một lần
gặp được ông Thầy tui, tui có xin ông cho tui được xuất gia, ổng nói:
“Mày mà bỏ chồng bỏ con mày tao đá mày ra khỏi dung điễm mày đang đứng hiện tại xa lắm!”. Nghe ổng phán một câu xanh dờn như vậy tui bước đi liu xiu, lòng tui đè nặng, mặt mày tui ủ rủ không còn thiết sống.Ngậm
đắng nuốt cay, tui chịu đựng những này tháng dày vò cho đến một hôm tui
chịu hết nổi, tui quỳ trước bàn thờ Quan Thánh Ðế Quân. Tui nói nếu
không cứu con ra khỏi cảnh khổ này con sẽ không đứng lên nữa, quỳ tới
chết! Thời gian thắm thoát không biết bao lâu, đầu gối của tui như
những mũi kim châm đâm suốt vào da thịt, nước mắt và mồ hôi chảy đầm đià
mà tui vẫn cắn răng một lòng niệm Phật. Trong lúc đau đớn tận cùng của
thể xác tui thì bổng nhiên tui bắt được lời dậy:
-Con hãy niệm Phật không ngừng không nghĩ thì con sẽ thoát được bể khổ. Tâm
tui bừng sáng, lậy trước bàn thờ Quan Thánh liên hồi xong tui bò lên
ghế ngồi, thở phào nhẹ nhõm. Chân tui từ từ tê tái, tê tới nổi tui hỏng
dám đụng tới chỉ biết xâm mình chịu trận nhưng mà cái đầu tui đâu có
chịu yên, nó nghĩ nói niệm Phật thì dễ nhưng hành không phải dễ ăn. Tui
bèn nghĩ ra cách vặn cái ti vi lên rồi ngồi nhìn màn hình đang chiếu
bóng mà thầm niệm sáu chữ Nam Mô A Di Ðà Phật.Lúc
đầu tui cứ bị phân tâm, ghét quá tui chế cho mình một phương pháp hướng
nội đặng không được dãy đãy niệm Phật. Ðó là khi hít hơi thở vô (phình
bụng ra) tui không niệm nhưng khi thở ra (hóp bụng vô) thì tui niệm kéo
từng chữ thật dài cho từng chữ nó tung lên đỉnh đầu của tui, chọc cho
thủng đi để tui được thoát khỏi cảnh khổ này. Tui làm vậy trong lúc đi,
đứng, nằm, ngồi và cả lúc ăn thì tui làm nhẹ nhẹ thôi. Câu:
“Mày mà bỏ chồng bỏ con mày tao sẽ đá mày ra khỏi dung điểm mày đang đứng hiện tại xa lắm”
đã không là một mối khắc khoải của tui nữa. Tui thấy dung điễm của tui
đang đứng hiện tại là đau khổ, nếu được đá đi xa lắm thì còn gì bằng!Vậy là trong 6 tháng tui cắm đầu cắm cổ niệm Phật.
Khi
nói tới cõi vô hình tui muốn nói luôn cái cõi tâm của tui, cho nên từ
cõi tâm trong mình cho đến cõi vô hình bên ngoài phải đi có lớp có lang
mới hiểu được.
Hành Trình Tiếp Ðiển
Lúc tui còn sống với chồng con, mỗi năm tui xin chồng tui cho tui đi dự Ðại Hội Thiền.Lần
đó tui đi dự Ðại Hội với một nỗi lòng đau khổ cùng cực, cuộc sống của
tui với gia đình chồng càng ngày càng khó thở, chồng tui thì nghe theo
gia đinh nên tui thế cô chỉ biết chịu đựng mà không có cách giải.Ðến
Hội trường tui xin được lên nói chuyện với các bạn đồng thiền của tui
và Ông Thầy. Ðứng trước cả mấy trăm người tui không ngại ngùng quì xuống
vái lậy Thầy, vái lậy các bạn, hướng về gia đình chồng cũng như
chồng đang ở nhà đập đầu lậy mọi người tha thứ cho tội hồn là tui, đã
làm nhiều chuyện không phải, như hổn với má chồng, và cố ý ngoại tình để
đưa ông chồng tui vào cái thế phải ly dị tui, tui xin lỗi mọi người tha
tội cho tui. Tui nghĩ đơn giản trong
lúc đó là mình phải làm sai mình mới gặp nghịch cảnh chứ nếu tui làm
đúng thì tui đau có khổ như vầy nè! Tui thấy nếu mình công khai xưng
tội mình thì mình sẽ không còn dám tái phạm nữa và rồi nếu mình đã mang
danh nghĩa tu hành thì mình phải quang minh chánh đại. Chứ nếu mình còn
dấu diếm mập mờ thì đâu có thể gọi là tu. Sau khi tui xưng tội, ông
Thầy tui cảm động, dạy tui đã biết hối lỗi thì phải tu tâm sữa tánh, rồi
ông giảng cho tui nhiều nhiều lắm nhưng đến nay tui đã quên hết rồi.
Tui chỉ nắm ý chánh là phải sữa sai mình.Sau
Ðại Hội là Hậu Ðại Hội, Thầy tui cho tui đến nhà ở với một số ít bạn
thiền. Tụi tui chia nhau ra nằm ngủ la liệt, còn ban ngày thì tụi tui
hội lại với nhau ở dưới tầng hầm của căn nhà. Ðược quây quần bên ông
Thầy, tui thấy hạnh phúc quá, không còn nhớ gì đến con, đến nhà nữa.Hôm
đó, có một nhóm người của bên phái “Uống Nước” đến thăm Thầy tui. Phái
của họ chỉ cần uống một ly nước là cầu vị nào vô nhập họ cũng được.
Tui thiệt tình hổng biết hay hổng nhớ phái đó tên là gì hết trơn.
Họ biểu diễn múa kiếm, múa tiên cho mọi người xem xong thì họ từ giả đi
về.Lúc đó ông Thầy tui nói, pháp thiền
của mình muốn cũng làm được vậy! Ông hỏi có ai muốn thử không? có vài
bạn dơ tay lên rồi ngồi xuống trước mặt Thầy. Lúc đó tui có tánh tò mò
cũng muốn biết coi có thiệt không cái vụ mà múa kiếm, múa tiên này nên
tui cũng xin thử.Ông Thầy kêu một bạn lấy ly nước cho tụi tui mỗi người uống một hớp, xong ổng nói:
-”Tui đã chuyễn điển rồi các bạn người nào muốn cầu ai thì cầu đi”. Nghe
vậy tui bèn cầu Phật Bà Quan Âm, chấp tay tui khấn Phật Bà cho tui múa
được giống người ta coi cho biết. Ngồi chưa được mười lăm phút, hai bàn
tay của tui đang chấp lại bị bung ra rồi cảm thấy một luồng điển từ
cánh tay mình chạy xuống mấy đầu ngón tay làm tui lúc đó cũng sợ lắm
nhưng ỷ có ông Thầy ngồi trước mặt nên làm gan chờ xem tiếp tục. Càng
lúc hai bàn tay càng rung chuyển thấy sợ, khi khổng khi không nó cứ giật
liên hồi. Tai tui nghe ông Thầy nói:
- Ðó, thấy không, tiếp được điển rồi!Từ hôm đó trở đi ông Thầy kêu tui ngồi gần ổng rồi biểu tui:
- Con ngồi tập múa tay trước đi, muốn cầu ai thì cầu. Quen rồi thì đứng lên múa được hà.Ðến
đêm hôm đó, tui đang ngồi thiền thì lại rơi vào trạng thái tiếp điển
nghĩa là đôi tay bắt đầu múa máy. Không lâu tự nhiên có cái lực gì đó nó
dựng tui đứng dậy, nhảy phóc lên chiếc bàn thấp ở sa lông. Từ đó tui
múa được nguyên người dễ dàng, lanh lẹ, dẽo dang.Và cũng từ hôm đó bắt đầu cuộc hành trình tiếp điển của tui
.
Dâng Trà
Sáng hôm sau là ngày đầu tiên tui múa Tiên.Ông
Thầy và các bạn thiền quay quần bên nhau, người hỏi đạo, kẻ hỏi chuyện
đời tư, ông Thầy tui từ tốn trả lời và giảng giải cho mọi người. Bổng
nhiên, Thầy quay lại tui và nói:
- “Con cầu Hà Tiên Cô (người đàn bà duy nhất trong Bát Tiên) xuống múa dâng trà cho các bạn thiền đi!”Tui
vâng dạ, chuẩn bị vô thay một chiếc áo Kimono màu trắng rồi đứng trước
Thầy tui chấp đôi tay, thầm xin Hà Tiên Cô cho tui tiếp điển để múa dâng
trà. Trong lúc tui chấp tay chờ thì tui nghe Thầy tui nói:
-”Kỳ này tui đem Thiên Ðàng xuống thế cho các bạn mục kích và học hỏi”.Một bạn cũng đã sửa soạn mâm trà theo kiểu người Tàu, có những chum nhỏ, một bình trà xinh xinh và một phích nước sôi.Tui
vừa xin xong thì vài phút sau, đôi tay của tui bắt đầu chuyển động. Cả
người tui nhịp nhàng múa điệu múa vô cùng thanh nhẹ, nhờ một bạn có cuốn
băng nhạc êm dịu của một Hội Thiền Yogananda nên tiếng nhạc cũng phù
hợp với điệu múa hay nói đúng hơn điệu muá ăn khớp với từng nốt nhạc. Tui
xin kể lại tâm trạng tui lúc đó để cho các bạn đọc hiểu một chút về
tiếp điển. Tâm tui lúc đó bình yên, thanh tịnh, không thấy có gì khác
biệt ngoài một điều là tự tui biết phải múa ra sao, và làm những động
tác gì thật là tự nhiên, không phải có ai nắm tay tui kéo, hay là đưa
người tui qua lại.Trước hết thì Hà Tiên
Cô đãnh lễ Thầy tui. Lúc tui hành lễ thì trong lòng có một câu hỏi,
không biết ông Thầy mình đức cao vọng trọng như thế nào mà một vị Cổ
Tiên phải đãnh lễ một cách quá uy nghi và tôn kính. Trong đời tui chưa
có biết đãnh lễ là cái gì mà ngày hôm nay tui làm nhuyễn như là rành sáu
câu từ trong bụng mẹ. Lối quỳ, lối lạy, như Rồng bay, Phượng múa, uyển
chuyển mềm mại thanh tao làm sao!Thầy tui ngồi trên ghế bành, nhìn Hà Tiên Cô múa, tay ông viết lưu loát trên một cuốn tập, ông nói với tụi tui:
-
Mỗi một điệu múa là một câu thơ, tui viết ra cho các bạn đọc để hiểu,
toàn là những lời dạy đạo cao siêu và hữu ích cho các bạn.Lúc
đó tui tiếc là mình chưa có thể nắm bắt được ý nghĩa của mỗi cử chỉ mà
chính mình đang rất tự nhiên làm. Ý nghĩ thoáng qua đầu tui nhưng tui
liền bỏ ngay và hòa nhập vô điệu múa.Từ
những bước đi, từ cách pha trà cho đến đem chum trà dâng lên cho Thầy và
cho từng người bạn thiền tui đều thực hiện một cách điêu luyện và có
lớp lang, trật tự, nghĩa là chum trà đầu tiên là dâng Thầy, chum kế tiếp
là cho những người cao tuổi..v..v..Hết
bản nhạc này, bước sang bản nhạc khác thì điệu múa cũng thay đổi theo.
Ðến lúc chấm dứt buổi dâng trà cũng là đến giờ dùng cơm trưa. Thầy tui
bỏ viết xuống, đọc lại cho tụi tui nghe bài thơ thật là tuyệt diệu, lời
thơ, ý thơ đều dạy cho tụi tui tu.Trong lúc mọi người còn đang trong cơn ngất ngây say thanh quang điển lành thì Thầy tui nói:
-Thôi, đi ăn cơm đi, chiều mình lại tiếp tục chơi với Tiên, Phật.
Ðiểm Ðạo
Chiều
hôm đó, tui cũng lại được ông Thầy kêu múa tiên cho các bạn thiền xem.
Sáng hôm sau thì tui lại cầu Phật bà Quan Âm. Phật Bà cũng múa dạy đạo
cho tụi tui, cũng phải nhờ đến ông Thầy viết ra giấy rồi tụi tui xúm
nhau lại ngồi nghe Thầy đọc bài thơ, tâm hồn tụi tui bay bổng vui thiệt
là vui!Trong khi múa có lúc tự nhiên
Phật Bà dùng ngón tay của tui, điểm lên đầu lên mặt tui, tui nghĩ là
điểm mấy huyệt đạo. Vừa múa vừa điểm như vậy cho đến lúc ông Thầy tui
nói:
- Phật Bà Quan Âm điểm đạo cho con đó!Biết
được vậy nhưng mà cũng còn thắc mắc vì không hiểu rõ nghĩa từng cử chỉ
đã được thực hiện trên người tui. Cái lạ của tiếp điển là nhiều khi mình
hiểu liền nhưng cũng có lúc phải đợi ít lâu sau mình mới thấm ý.Nói
thì ngắn nhưng mà những buổi tiếp điển như vậy kéo dài cũng vài ba
tiếng mỗi lần. Tui múa hết Tiên, tới múa võ theo sự yêu cầu của các bạn
thiền. Thầy cho chơi vui và học hỏi cái lễ, cũng như những quyền thế
ngoạn mục mà tui là người chưa bao giờ học võ bây giờ lại biết biểu diển
như một võ sư. Có lần một người trong bạn thiền là võ sư của một môn
phái đã đề nghị tui múa thế “Mai Hoa Quyền`”. Sau khi tui múa xong
người đó phải thốt lên rằng:
- Thế
này đã thất truyền lâu lắm rồi Thầy ơi! Con chỉ biết múa “Mai hoa quyền”
nở còn ở đây lại múa được “Mai hoa quyền” búp! tuyệt diệu! tuyệt diệu!Cả
ngày múa mà tui hổng có thấy mệt chút nào hết, mà có mệt thì ông Thầy
kêu tui ngồi nghĩ chút, uống miếng nước xong lại tiếp tục.Ðêm đến tui vẫn ngồi thiền bình thường, có phần thấy nhẹ nhàng hơn. Thầy tui nói với tụi tui trước khi về phòng ngũ là:
- Ngày mai Thầy cho tụi con giải trược để dễ tu.Câu đó hứa hẹn với mọi người những màn gì đây?! Ai ai trong đám tụi tui cũng hồi hộp chờ cho mau đến sáng ….
Nghe đi, nghe cho rõ lòng mìnhThật thà đi, để nhận chân sự thậtTập nghe đi, nghe tiếng nói siêu âmChấp nhận đi, muôn tội là do nơi mìnhNam Mô Ðại Từ Ðại Bi Quan Thế Âm Bồ TátDẹp tự ái, chịu lắng ngheBỏ tranh chấp tự độ mìnhThật thà cho hào quang ngời sángCho tăm tối rã tanCho bình minh ló dạngCho sức mạnh tuôn trànHãy nghe đi, nghe tiếng than thở của lòng mìnhChỉ tại tôi, tôi hại lấy chính tôi.
Ðêm
hôm dó sau khi thiền xong thì tự nhiên trong đầu tui ra bài thơ này.
Tui biết đây là Phật Bà ban chiếu cho tui lời dậy vô cùng quí giá. Tui
thầm cám ơn sự gia hộ của Người và nguyện sẽ theo lời chỉ dạy này mà tu
tâm sửa tánh, cho dù tan xương nát thịt tui cũng lấy sự thật thà làm kim
chỉ nam cho đường về nguồn cội.Nam Mô Ðại Từ Ðại Bi Quan Thế Âm Bồ Tát.
Ðiểm huyệt giải thông kinh mạch
Sau
khi ăn sáng xong thì tụi tui lại tề tựu đông đủ ở dưới tầng hầm của căn
nhà Thầy. Tui lại đi vô phòng thay aó kimono trắng rồi ra ngồi chờ ông
Thầy cho lệnh “tiếp điển”.Hôm nay mọi người cho dù rất vui nhưng có chút căng thẳng có lẽ là đang vừa lo, vưà tò mò xem màn gì sẽ diễn ra.Thấy không khí chờ đợi có vẽ không được thoải mái nên ông Thầy mới nói:
- Ðể lát tui kêu nó (là tui)
tiếp điển dùng võ để “điểm huyệt giải thông kinh mạch” cho các bạn dễ
tu thiền. Ai muốn cầu ai thì nói, nó sẽ mời vị đó xuống giúp cho.Thế
là nhao nhao lên, người thì muốn mời Quan Thánh Ðế Quân, người thì mời
Tề Thiên Ðại Thánh … có bạn nói đùa muốn mời cả Lý Tiểu Long nữa!!!!!!
Có lẽ lúc đó mọi người chưa có cho việc điểm huyệt khai thông này hữu
ích. Nhiều bạn trong tâm còn nghĩ việc này là mê tín dị đoan.Ông Thầy biết vậy nên nói:
-
Con này nó đâu có biết gì đâu, mà hôm qua các bạn thấy nó múa tiên, múa
võ thì bây giờ nó điểm huyệt cho các bạn cũng được hà. Tui muốn cho các
bạn biết ngoài cõi này còn có cõi khác, mình tu thiền là để mình đi về
được cái cõi bên kia, học chết trước khi chết.Mọi ngươì lúc đó đều im lặng nghe Thầy giảng, một lúc sau Thầy gọi tui lại và nói:
- Con mời Quan Thánh Ðế Quân đi, nhờ luồng điển trung nghĩa của Ngài để giải tà khai thông huyệt đạo cho các con.Thế
là sau khi tui cầu điển Ngài Quan Thánh thì từng bạn từng bạn ngồi xếp
bằng chờ tui xuất chiêu. Từ nhỏ tới lớn tui làm gì biết đánh võ mà hôm
nay tui đá được cả “song phi”, hai chân nhắm vào lưng đối phương mà bay
tới đá một cú thật mạnh như Trời giáng, bạn đó bị chúi nhủi về phía
trước nhưng bật dậy ngay rồi cứ thế tui lấy chân đá vào những huyệt đạo
khắp trên cơ thể cho đến khi cảm thấy đủ thì qua người khác.Cái
lạ là không một ai bị gì, họ không bị thương tích, cũng không đau.
Còn tui ngược lại, đá hết mấy chục người thì chân đã bắt đầu sưng, thở
hồng hộc như bò nhưng mà thấy còn nhiều người chờ nên tui tận sức tận
lực làm cho hết. Thầy tui thấy vậy cũng động viên tui:
- Con làm việc này là lấy công chuộc tội, con đá bao nhiêu người đó giúp họ khai thông nhưng con phải chịu bấy nhiều đòn.Rồi
buổi cơm trưa lại đến, tụi tui được nghĩ trưa và đến chiều thì tốp bạn
khác đi làm về đến để được giúp điểm huyêt khai thông.Tui
cứ miệt mài làm việc cho đến 10, 11 giờ đêm thì sửa soạn tham thiền.
Các bạn lần lượt đi về nhưng Thầy tui cũng không quên hứa hẹn ngày mai
sẽ có màn hay hơn nữa. Màn này ai nghe cũng bật cười đó là:- Màn “Thọt cà lét để tập trung điển quang” lên đỉnh đầu.
Chiêu thức Thọt cà lécNói
như nói giỡn chơi, nhưng Ông Thầy của tui không có giỡn đâu. Cái màn
“Thọt cà léc” để tập trung trụ điển trên đỉnh đầu là một chiêu thức siêu
diệu. Thầy tui giảng:
-
Hôm qua tui nhờ các vị Bề Trên điểm huyệt giải trược và đã thông kinh
mạch cho các bạn để chuẩn bị cho ngày hôm nay với chiếu thức “Thọt cà
léc” giúp cho các bạn trụ được điển trên đỉnh đầu phóng đi lên hòa hợp
cùng điển cái của Càn Khôn Vũ Trụ học đạo trực tiếp với Bề Trên. Tại
sao phải thọt cà lét? khi các bạn bị nhột thì gồng mình chịu, lúc đó nếu
dùng hết sức đẩy luồng điển cũa mình lên trung tim bộ đầu thì có thể
phá vở được bức màn u minh của mình mà liên kết được với Ðại vũ trụ siêu
hình ở bên Trên.Nói xong Thầy gọi
tui lại ngồi sau từng bạn thiền. Hôm nay tui mời Ðức Phật Tế Công vì
Ngài là Ông Phật hay đùa vui lại có một lối độ người rất là đặc biệt.
Cầu xong thì tui dùng hai ngón tay trỏ mà thọc cà léc các bạn của tui,
tội nghiệp có bạn chịu nhột dở, mặt mày cứ đỏ tiá lên, gồng mình trụ
điển niệm Phật, có bạn thì ít nhột, hoặc không bị nhột thì cũng theo
gương những người kia mà tập trung điển trên đỉnh bộ đầu.Thầy tui ngồi nhìn tụi tui rồi nói:
- Ðứa nào nhột nhiều là đứa đó tự aí cao đó!Xong Thầy cười ha hả làm các bạn cũng cười theo làm không khí thư giản, vui vẽ quá chừng.Ðến
chiều tối là mấy ngón tay của tui, nhất là ngón trỏ sưng vù luôn, có
một cô bạn thấy thương, lấy dầu thoa cho tui, lúc đó tui thấy cảm động
lắm. Nhưng không bằng khi nghe ông Thầy nói:
-
Phải làm như vậy, khổ như vậy mới biết thương quý Trời Phật luôn luôn
độ hóa cho chúng sanh không ngừng không nghĩ. Có những vị làm cây làm cỏ
cho chúng sanh ăn nên thuốc, có những vị làm trâu bò cho chúng sanh
cởi, có những vị làm tapis cho chúng sanh chà đạp mà vẫn một lòng thương
yêu tận độ.Thầy nói đến đó là tui
đã chảy nước mắt khóc thương cho Thầy tui, lê lết tấm thân đi khắp mọi
nơi để độ cho tụi tui có được ngày hôm nay, những người hiền biết lo cho
bản thân tự tu sữa, hành thiện tích đức. Bỏ thói ác ôn, hại người, hại
mình.Kể cũng lạ, ngày hôm sau ngủ dậy là
ngón tay của tui như mới, không còn sưng, không còn đau. Nhưng mà tui
đâu có dè là ngày kế tiếp này còn kinh hoàng hơn nữa! Nếu tui bị ai đó
thưa cảnh sát thì chắc tui sẽ bị bắt ở tù về tội hành hung người!!!…
Giải trược
November 14, 2008 Ăn sáng xong thì tụi tui lại xuống tầng hầm để ngồi thiền chuẩn bị chờ ông Thầy cho tụi tui học bài mới.Ai
nấy còn đang phiêu diêu nhập định thì Thầy kêu tui tiếp điển làm việc.
Tui trịnh trọng đứng lên, hai tay chấp ngang trán, xin cho được tiếp
điển của Ðức Phật A Di Ðà. Sau đó tui đến ngồi trước một bạn đang tham
thiền, bất ngờ tui dùng hai bàn tay tát và hai má của bạn ấy liên tục,
xong cong nắm tay cú vào huyệt trên mặt người bạn ấy. Hành động mau lẹ,
mạnh, tát, cú liên hồi, hết người này tui qua người khác. Cũng may là
các bạn của tui giữ sự thanh tịnh, yên lặng chịu đòn chứ nếu không họ
đánh trả lại chắc tui chết quá. Ðồng lúc đó thì tiếng ông Thầy tui trầm
trầm giải thích:
-
Hôm trước “điểm huyệt” khai thông kinh mạch cho các con, sau đó “thọc
cà léc” giúp các con trụ điển trên trung tim bộ đầu, hôm nay bất ngờ tát
các con thật mạnh, thật đau để mọi uất khí xung thiên, thì ở ngoài này
Thầy hốt trược điển của các con để cho các con được nhẹ, đêm nay về
thiền se thấy sự khác biệt, thanh tịnh hơn, dễ ngồi lâu hơn.Nhờ
lời nói này của Thầy mà tui làm việc không gặp trở ngại gì cho đến hết
ngày hôm đó. Vì tiếng đồn xa nên cũng có rất nhiều người đến để xin được
giải trược. Và cũng có một ít bạn ngại không tham dự.Nhưng
tình đời cho dù là ở trong Ðạo thì cũng như nhau. Sau 3 ngày làm công
việc này, tui đã bị mang những tiếng không được tốt mấy, nào là tui đã
bỏ thiền rồi và bây giờ tui theo cái đạo “uống nước”, ông ứng bà
dựa..v.v…Nhìn bề ngoài thì những gì kể
ra ở đây, đời bây giờ không ai có thể chấp nhận được. Họ sẽ lên án rằng
đám người này mê muội, lú lẫn hết rồi. Nhưng mà sách “Harry Potter” vẫn
được bán rất chạy, có lẽ con người ta nghĩ là giả tưởng không hại gì
nhưng tại sao lại có quá ngươi mê đọc sách đó?! Có phải trong tiềm thức
của mỗi người đã thấy một phần sự thật nào đó không?! Và rồi ngoài cõi
này hình như là còn có cõi vô hình?
Học nói
November 17, 2008 Ðã
đến lúc tui phải học nói. Thầy tui kêu tui tiếp điển Ðức Phật Di Lạc
và tuyên bố rằng hôm nay tui sẽ học cách nói trong lúc tiếp điển thay vì
chỉ múa tiên và múa võ.Ðược ngồi trên ghế bành của Thầy tui, lúc đầu hơi ngượng nhưng sau khi xin được tiếp điển của Ðức Phật thì tui lại thư giản hơn.Ngồi
chờ hoài tui vẩn không thấy mình muốn nói cái gì, hay nói đúng hơn
không có bắt được ý gì để mà nói lại. Chỉ ngồi nhe răng cười rồi nhìn
qua, nhìn lại các bạn thiền trong phòng.Lúc đó Thầy tui ngồi ở dưới góc phòng mới cười ha hả nói:
- Con này nó không có biết gì hết, người ta muốn bấm nút, không có nút nào để bấm…ha!ha!ha!Kỳ này nó về cho nó học bài rồi nó sẽ biết nói thôi.Vậy
là sáng hôm đó chấm dứt buổi học nói của tui một cách lãng xẹt! Cũng
tại tui không có thích lý luận, hay tìm hiểu lý thuyết gì nhiều, từ lúc
mới bắt đầu tu tới giờ tui chỉ nắm một câu: “Thực hành là chánh”. Chiều
lại Thầy kêu tui tiếp điển Phật Bà Quan Âm, trong lúc muá thì tui tự
nhiên lấy tay làm hiệu cho tất cả bạn thiền có mặt tại đó phải nằm xấp
hết, rồi tui dẩm lên lưng họ mà đi. Các bạn ngạc nhiên chờ đợi xem Thầy
tui nói gì để cắt nghiã hiện tượng này.Lúc đó nhìn mặt Thầy tui thấy nghiêm trang lắm, mắt lại nhắm xong Thầy tui chậm rãi nói ;
-
Sau này người ta chết đầy đường, nếu trên bộ đầu mà có niệm Phật, điển
quang phát sáng thì Quan Âm sẽ giẫm lên xác người mà cứu phần hồn người
ấy.Thầy còn giảng nhiều nữa nhưng
với thời gian tui đã quên hết rồi, có lẽ phải xem lại băng thâu hình để
mà biết rõ tường tận. Nhưng mà tui viết lại đây không phải là kể chi
tiết mà tui chỉ nói lại kinh nghiệm những gì tui đã trãi qua và học hỏi
được mà thôi.Màn này cũng là màn cuối
của hậu Ðại Hội năm ấy. Tụi tui lần lượt ra về, người ở xa kẻ ở gần cũng
phải trở về với đời sống thực tế không thể ở trên Thiên Ðàng mãi được.Riêng
phần tui, lụi cụi xắp xếp hành lý, cởi bỏ áo tiên để về với chồng con
nhưng sau mấy ngày ở đây, tinh thần tui phấn chấn hơn và cảm thấy mình
có đủ khả năng để tiếp tục học những bài mà ông Trời đã dành cho mình.
Chánh Tà
November 19, 2008 Từ cái dạo tui tiếp diển lần đầu thì mỗi năm tui đều đi dự Ðại Hội và hậu Ðại Hội.Mỗi lần như vậy là được biểu diển muá tiên, đánh võ nhưng càng ngày lại càng có nhiều màn hấp dẩn như:- Tiếp điển vài bạn thiền đã mất.- Tiếp điển những vị Bề Trên như Huyền Huyền Thượng Nhân, Ðức Phật Thích Ca, Ðức Phật Di Lac, Phật Bà Quan Âm..v…v…- Soi căn tiền kiếp cho các bạn thiền- Múa Ân độ- Ðiểm huyệt chữa bệnh- Tiếp điển của Hoa Ðà Tiên Ông dạy Ngũ Cầm Hí- Tiếp điển những tội hồn ở dưới Ðiạ phủ- Tiếp điển những người tu ở Côn Lôn Sơn- Tiếp điển của một tội hồn ở Ngục Vô Gián (Ngục A Tỳ).Với
trình độ được điêu luyện tui có thể nói lại những lời giảng cao siêu
của những vị Bề Trên cũng như thuật lại những khắc khoải của những tội
hồn bị giam cầm nơi Ðịa phủ.Tui là một
người học trường Pháp từ nhỏ không hẳn là không tin có cõi vô hình nhưng
tui không phải thuộc thành phần mê tín dị đoan, mù quáng cho nên không
hiểu sao tui lại được chọn làm việc này? Nhiều lúc tui bực mình vì cứ
bị coi là bà đồng, bà bóng, ỷ lại vào Thiêng liêng không tự lực cánh
sinh, tự tu tự tiến. Tui đem những nổi khổ tâm này trình lên Thầy tui mà
xin cho ngưng không tiếp điển nữa thì Thầy tui dạy rằng:
-
Con phải làm để lấy công chuộc tội, không có công quả nhỏ nào mà con
được quyền chê, con làm công quả nhiều con được có cơ hội thức tâm sớm,
ngoài công phu hành thiền ra vẫn phải còn công trình tu sữa tâm tánh
nữa.Nghe Thầy nói tui yên tâm bỏ ngoài tai những lời dị nghị và tiếp tục làm việc cho mình và ảnh hưởng người khác.Dưới đây tui muốn chia xẽ những gì tui đã học được qua những giai đoạn tiếp điển của mình.Trước
hết tui muốn nói đến chuyện “Chánh - Tà”, hai chữ này là mối kẹt rất
lớn cho tui khi tu thiền, tui rất tránh né cái gì gọi là tà, là trược và
dĩ nhiên tui mê việc gì chánh và thanh nhẹ.Có một hôm Thầy tui kêu tui vào phòng riêng và nói với tui:
- Con tiếp điển của tội hồn ….. ở Ngục A Tỳ lên cho Thầy nói chuyện.Nghe nói đến ngục A Tỳ là tự nhiên tui rợn hết tóc gáy. Tui suy nghĩ một chút rồi thưa với Thầy tui rằng:
-
Thầy có khả năng xuống dưới nói chuyện với tội hồn đó mà, con không
chịu tiếp đâu, con sợ lắm, nhở ông đó không chịu đi nhập vô con luôn thì
sao?Lúc đó Thầy tui nghiêm trang lắm khi nghe tui nói vậy, Thầy chỉ nói:-
Không muốn thì thôi, cũng được.Ðêm
đó tui thiền xong nằm xuống ngủ trong lòng cứ sợ bị ông ở Ngục A Tỳ
nhập hay nhát tui vì không chịu tiếp điển. Khi lo nghĩ như vậy thì tui
cảm thấy mình nặng nề, luồng điển trên bộ đầu bị kéo xuống thật là khó
chịu.Bẵng đi một năm sau, Thầy tui có dịp đến nhà tui. Thầy lại kêu tui vào phòng hỏi:
- Thầy muốn con tiếp tội hồn …. ở Ngục A Tỳ để độ cho ông ta, con có chịu làm việc đó hay không?Bỗng
dưng lúc đó tui lại gật đầu và ngồi xếp bằng hướng tư tưởng xuống dưới
Ngục A Tỳ, gọi tên tội hồn … đó lên để Thầy tui độ cho.Phải
nhắc lại một điều là có lúc Thầy tui nhờ tui gọi một phần hồn quen biết
đã mất, ông này khi còn sống dịch kinh sách, cho nên khi tiếp điển tui
đinh ninh ông ta ở trên Thiên đàng nên hướng tư tưởng của mình lên trên
thì đợi hoài không thấy ai hết, Thầy tui phải nói:
- Nó ở dưới Ðiạ Ngục chứ đâu ở Thiên đàng mà con gọi.Tui ngạc nhiên hỏi:
- Ủa, dịch kinh sách mà ở Ðịa ngục hả Thầy?Thầy tui giải thích cho tui nghe:
- Nó dịch kinh sách nhưng lấy tiền mua thuốc phiện hút.Lúc đó tui mới hiểu, hổng phải dịch kinh sách mà là lên Thiên đàng đâu. Càng thấy luật Trời nghiêm minh phát sợ luôn hà!Trở lại chuyện tiếp điển tội hồn …. ở dưới ngục A Tỳ thôi.Lúc
tui bắt được điển tội hồn đó thì tự nhiên tui không dám nhìn Thầy tui
mà lại chui luôn xuống bàn trốn, mắt mở không được. Vẽ sợ hãi, e dè của
tội hồn này làm cho tui hiểu là người làm bậy thấy người quân tử rất
kiêng dè, sợ cái sáng của người kia. Mà dĩ nhiên hào quang của Thầy tui
phải sáng kinh khủng rồi.Tội hồn đó được Thầy tui nhẹ nhàng bảo:
- Ra đây, tui độ cho.Từ từ dưới gầm bàn tui bò ra dưới chân đức Thầy thì tui khe khe rên và cầu cứu mạng.Thầy tui vuốt đầu tui rồi nói:
-
Tôi chỉ cho về dưới đó, phải niêm Phật, niệm 6 chữ Nam Mô A Di Ðà Phật
đi rồi sẽ thấy sự mầu nhiệm của câu niệm đó. Thôi, về đi lần sau gặp
tôi độ tiếp cho.Thế là xong buổi
tiếp điển hy hữu này. Trong bụng tui cũng muốn chờ coi ra sao. Lòng tui
sau khi làm việc lại thấy phơi phới, nhẹ nhàng không như tui nghĩ năm
ngoái là nếu tiếp điển tà, điển trược thì tui sẽ nặng nề lắm. Hèn chi
bây giờ mới hiểu thấu cội nguồn. Chánh tà là do tâm mình mà thôi, tâm
tui tốt, có ý giúp dở người thì nó thanh nhẹ còn tâm tui kỳ thị, chê
bai, ghét bỏ thì tui sẽ lãnh hậu quả không tốt do mình tự tạo.Thủng
thẳng tui kể tiếp truyện ông tội hồn này, phải gặp đến bốn lần tất cả
mới độ xong. Không kể cái lần tui hổng chịu tiếp ổng đó.
Danh là danh giả
November 21, 2008 Danh
là danh giả, đàng là đàng tu. Ðây là câu mà Thầy tui hay nói. Lúc
trước nghe thì nghe vậy nhưng không hiểu bằng khi tui tiếp điển và soi
căn cho các bạn thiền.Một ngày đẹp trời mọi người đang quây quần bên Thầy tui ngoài vườn. Ngồi trên chiếc đu, Thầy tui quay lại nói với tui:
- Con soi căn cho các bạn của con đi.Lúc đó tui chới với không biết soi căn là cái gì nên hỏi Thầy tui:
- Soi căn là sao vậy Thầy?Thầy tui cười nói:
- Coi coi kiếp trước tụi nó là ai đó. Nghe
lời Thầy, tui nhắm mắt lại rồi thầm xin cho được soi căn các bạn
thiền. Lát sau tui nghe Thầy tui kêu các bạn ai muốn hỏi thì hỏi đi.Các
bạn lần lượt lên tiếng thì tui cũng nhìn người đó xong nói rằng 500
năm trước, Thầy tui là một vị Hoàng Ðế và người này là Cung tần, người
kia là Cung phi, kẻ nọ là Công chúa, có người là dân thường, cũng có Ngự
y, Ðao phủ thủ, Tướng cướp..v..v..v…Tui
cũng xin được hỏi mình là ai thì được trả lời là một Tướng Quốc có rất
nhiều vợ và nhiều con, mọi người oà lên cười. Thầy tui cũng cười xong
nói:
- Kiếp trước là ai thì bây giờ cũng chỉ có tu thôi mới gở được những tội nghiệp đã gây ra.Lúc
đó tui nghĩ cái danh là giả, chánh diện của mình là Không mới đúng.
Ðóng đủ tuồng hết sướng quá rồi ràng buộc mình vào một cái danh cố định
làm gi`. Một lần ở Ðại Hội thì Thầy kêu cả hội trường hướng tâm thầm niệm 3 lần câu:
- Nam Mô Kim Thân Ngọc Hoàng Thượng Ðế Vô Cực Ðại Thiên Tôn xuất hiện cứu độ quần sanh.Mọi
người im lặng niệm thì lúc đó tui cũng đang nhắm mắt làm như tất cả.
Bỗng nhiên ý tui nghe một tiếng quát lớn kêu tui phải đứng dậy. Tui sợ
quá gượng không chịu đứng lên. Trong lòng vừa run vừa nói với chính
mình:
- Thôi ngheng, thôi ngheng, hổng có chơi vụ này à! ở đây đông người lắm đó nhe. Tui hổng có chịu đâu đó.Tha
hồ tui nói, tha hồ tui gượng trì lại nhưng một cái lực gì mạnh vô cùng
bật tui ngồi dậy, đi lọc cọc oai nghiêm lên khán đài. Với bộ đồ veste
trắng và cái đầu trọc của tui ai thấy chắc cũng ớn. Nếu người ta biết
trong lòng tui lúc đó ra sao chắc người ta cười rũ rượi. Mà tui thì
cười không có nổi rồi, tánh tui xưa nay hổng có thích cái vụ tiếp điển
được rồi thì nghĩ mình là ông Phật này, bà Phật nọ, nhất là cái trò tự
xưng Kim Thân xong hù hiếp thiên hạ, kêu thiên hạ cung phụng mình là tui
kị tới chết cũng không nhận. Cũng vì vậy bây giờ tui có viết lại kinh
nghiệm tu hành của tui, tui cũng không để tên để tuổi, phần tui thì ẩn
tu chẳng ai biết ở nơi mô mà tìm.Cứ vậy
mà tui được thử tâm cả bao nhiêu lần, lần nào cũng hú hồn hú vía. Cũng
may tui giữ vững như kiềng ba chân, tui tự lột hết áo Tiên, đến áo Phật
cho đến cả áo Ma Quỷ đến bây giờ tui hổng là ai nữa hết mới vừa cái
bụng của tui. Cái đời tui nó khổ, khổ, khổ, tới nay tui thoát được khổ
là tui đã mãn nguyện lắm rồi. Nhưng mà trầy vi tróc vãy chứ hổng phải
chơi, để từ từ rồi tui kể cho tới hết.Cú
này mới thần sầu hơn cú trước, cú trước mình có thể nói là tiếp điển
làm việc. Cú này là đêm tui thiền xong thì ngũ, nằm mơ thấy ông Tổ thiền
của tui gặp tui thì quỳ xuống lạy nói:
- Xin đãnh lễ Bồ Tát Tiên.Trong mơ mà tui còn xuất mồ hôi hột vội vàng quỳ mộp trã lễ luôn miệng nói:
- Con không dám, con không dám …Sáng
dậy tui chạy vô phòng Thầy tui nói lại thì Thầy tui còn chơi tui một cú
độc hơn nữa, phải chi Thầy nói mày mơ tầm bậy, đàng này ổng chỉ nói
một cách tỉnh bơ:
- Bộ con tưởng ông Tổ chức cao lắm sao? Tui lặng người đứng đó. Rồi tui liền dậy mình ngay:
- Ê! ê! Hổng có tưởng mình ngon nha hông, cái này thử tâm thôi, cấm tuyệt đối không được nghĩ bậy!Cú
thứ ba được thử đối với tui hổng còn ký lô nào nửa. Số là hôm đó tui
nằm trong cái tăng (cắm trại) ở một thiền viện, đang mơ mơ màng màng tui
nghe tiếng Thầy tui văng vẳng trên đỉnh đầu tui nói rằng:
- Sau này con sẽ thế Thầy! Sau này con sẽ thế Thầy!Sáng
dậy tui nhớ rõ mồn một đó chứ nhưng tui coi như pha. Gặp Thầy tui cũng
không kể lại luôn. Tui đã tập cho mình không động bởi những lợi danh giả
tạm ở thế gian này. Từ trình độ này đến trình độ khác hành trình của
một hành giả tu thiền không đơn giản. Từ khóa tu học sơ cấp, trung cấp,
cao cấp cho tới siêu cấp điển quang người thiền phải có đủ Bi Trí Dũng
mới vượt qua hết được.
Tâm truyền tâm
November 24, 2008 Tui
không biết các bạn thiền của tui thì sao nhưng mà từ lúc tui học cái
bài tiếp điển này thì tui thấy lối dạy đạo của Bề Trền rất trực chỉ.
Mình có cảm tưởng như không phải Ông Phật này, ông Tiên nọ đang điểm đạo
cho mình mà tiếng nói của họ như là “chủ nhơn ông” của chính mình đang
chỉ đường đi nước bước cho mình, không vị nể, không sợ mích lòng. Giống
như cái tâm mà nói với cái tánh vậy đó. Tui được cái phước cảm nhận như
vậy nhưng tui nghĩ những người bạn của tui vẫn bị cái hình thể của tui
làm cho có sự phân biệt. Nếu có thể phá vở được ý thức hình tướng mà để
cho cõi tâm lắng nghe cõi tâm nói, có thể gọi nôm na là tâm tâm tương
ứng thì chơn lý không mấy lúc làu thông. Cũng
vì có sự phân biệt mà nhiều khi mình nhận xét thiếu trung thực, nếu
đúng ý mình thì mình cho là hay nhưng nếu trái ý thì nghĩ là do người đó
chủ ý nói thêm nói bớt.Khi giải thông
huyệt đạo cho các bạn thiền của tui thì đánh bao nhiêu người tui chịu
bấy nhiêu đòn, nhưng mà khi nói lại lời chơn lý của các đấng Thiêng
liêng thì tui cũng được học chung với từng người bạn. Nhiều năm làm
việc này tui thấm ý hiểu rõ con đường mình phải đi như thế nào để được
giải thoát, giải thoát đây là giải thoát tới vô cùng, không phải chỉ
giải thoát khỏi cái thể xác này hay cái hoàn cảnh mình đang sống hiện
tại. Tui nói thật tình trong giai đoạn lúc đó mà tui nhớ lại thì tui hiểu rất đơn giản, xin chia xẽ ở đây:
Thứ nhất: Phải thật thà.
Thứ hai: Phải xét lại hết những tội lỗi mình đã làm qua do tánh nào, tánh nào đã gây ra.
Thứ ba:
Phải công khai lỗi lầm không phải để khoe khoang hay thách thức thiên
hạ, mà là học và hành cái lý “tất cả mọi người và mình chỉ là một”,
nghĩa là cái tâm chỉ có một không hai. Ðối đãi thực tâm và lễ độ với
mọi người là coi mọi người là mình và khiêm tốn thật thà nhận sai trái.Dĩ nhiên khi thực hành được ba điều trên là mình đã là thực hiện được câu:
“Trực chỉ chơn tâm kiến tánh thành Phật” không khó nữa.Mỗi
một lần mình thấy sự sai trái thì các thiền sư ngày xưa hay dạy đệ tử
phải làm “công án nghịch hành”. Nghịch hành là làm ngược lại, ví dụ như
mình làm buồn lòng ai đó, thấy mình sai thì phải dẹp tự ái đến xin lỗi
và nói rõ cái ý khởi đầu thâm sâu mà mình dấu kín cho người kia nghe.
Cái vi diệu ở cái chổ khi ta thật thà và khiêm tốn thì không ai bắt lỗi
ta nữa, mà nếu người ta vẫn cố chấp thì mình phải biết chấp nhận muôn
tội là do nơi mình, người quân tử đã làm phải gánh chịu hậu quả và không
tái phạm để hy vọng một ngày nào đó người kia sẽ tha thứ cho mình.
Phải hiểu rằng luật Trời nghiêm minh không phải bây giờ mình biết thiền,
mang danh tu là chạy được tội. Mình phải trả giá như mọi người mà
thôi.Xuống dưới âm phủ kia mà các tội
hồn còn phải đứng trước một tấm gương để nhìn lại quá trình sai trái của
mình và thọ tội thì mình là người tu không biết dùng
“Minh cảnh đài” để tự soi cái mặt mình hay sao?!Những gì tui hiểu lúc đó còn phải có một thời gian thực hành sau này tui mới chứng nghiệm được một cách thiết thực.
Tiếng khóc giải trược
November 25, 2008 Trở
lại ngày tui ly gia cắt ái, một mình lủi thủi từ bỏ sự nghiệp, gia
đình, không có lấy một xu dính túi, tui lấy máy bay (vé do người bạn tốt
bụng cho) qua nhà Thầy tui. Trên phi trường ngồi chờ chuyến bay tui đã
không ngớt rơi nước mắt, nhìn quanh thấy con nít là tui đau đớn tận đáy
lòng.Ðến nơi gặp Thầy, ông không ngó
tới cái mặt tui làm cho tui tủi thân hết sức nhưng cái gì đó trong tui
dứt khoát với sự lựa chọn của mình cho dù có gặp nghịch cảnh ra sao tui
cũng không thay đổi. Cả một ngày không được Thầy nói đến, tui đứng
trước mặt ông tui có cảm tưởng mình là không khí. Thay vì tự dầy vò thì
tui lại tỉnh bơ cứ niệm Phật, niệm quên luôn cả mình thì mãi đến sáng
ngày hôm sau, Thầy tui cho gọi tui vào phòng rồi như không có gì xẩy ra,
Thầy nói:
- Con ngồi xuống đây, gọi tội hồn ở dưới A Tỳ hôm trước lên đây cho Thầy nói chuyện.Thế
là tui ngoan ngoãn nghe lời làm theo, một lúc sau tội hồn đó lên, cái
tiếng phát ra đầu tiên từ miệng tui là tiếng khóc oà vở, tui chưa từng
nghe hay thấy ai khóc như vậy, mà tui lại còn được cảm nhận trực tiếp vì
tiếng khóc đó do tui phát ra, nước mắt ở đâu tuôn tuôn không ngừng,
tiếng gào nghe như một sự oà vở, thoát gông cùm đã từ lâu giam cầm tội
hồn này. Tui hòa nhịp theo với tiếng khóc đó mà đưa hết sự đau khổ tận
cùng của cá nhân tui theo từng cơn gào thét, và cho dòng nước mắt rửa
sạch mọi ưu phiền đã từ lâu bám theo tui. Hai tội hồn cùng được độ một
lúc qua tiếng khóc giải trược này.Một lúc sau thì tiếng khóc im bặt khi nghe tiếng nói của Thầy tui nhẹ nhàng, âu yếm:
- Con đã biết ăn năn hối lỗi chưa?!Tội hồn trả lời:
- Thưa Thầy con đã biết, cám ơn Thầy đã độ cho con.Thầy tui ôn tồn khuyên:
-
Con về phải tiếp tục trì niệm Nam Mô A Di Ðà Phật nhe không. Rồi đây
nguyên lý Nam Mô A Di Ðà Phật sẽ bẽ gẩy xích xiềng của con.Nói xong thì Thầy kêu tội hồn về lại ngục Vô Gián và lần sau sẽ gặp lại. Sau đó Thầy nói với tui:
- Bị nhốt vào ngục A Tỳ là không bao giờ được siêu sanh, mà con coi Thầy dạy nó niệm Phật rồi nó sẽ thoát được nơi đó.Lúc
đó tui mới nghĩ đến phận mình cũng vậy, bị nhốt vào một hoàn cảnh không
lối thoát mà cũng chỉ nhờ vào niệm Phật mà ngày hôm nay tui được thanh
thản nhẹ nhàng. Không phải hoàn cảnh có thể ràng buộc mình quá đáng khi
mình đang ở một cái xứ tự do, nhưng mà cái nghiệp tâm nó sẽ không cho
phép mình ung dung tự tại. Cái tình mẫu tử và tiếng đời dị nghị làm sao
có thể dửng dưng cho được nếu không nhờ vào pháp lành huyền diệu hổ trợ
cho mình.Sau đó là ngày Thầy tui đưa tui lên Thiền Viện.
Thiền Viện
November 27, 2008 Thiền Viện được xây trên núi cao, có mái xanh vách đỏ rất đẹp và nổi bật trên nền xanh của rừng núi.Trên
đây, tụi tui có 4 nam, 4 nữ thường trú lo công việc thu dọn, nấu bếp,
làm vườn và phục vụ những bạn lên đây nghĩ ngơi hành thiền. Tụi tui có
một đại sư huynh quản lý tổng quát và điều động công việc cho tụi tui
làm. Tui và một chị bạn nữa được cắt đặt làm ngoài vườn như bổ cũi để
dành cho mùa đông, trồng rau, quét lá đường niệm hành, nói chung là dọn
dẹp khuôn viên Thiền Viện. Nhóm khác thì làm việc bên trong, gồm nấu
bếp, làm sạch sẽ.Ðại sư huynh của tụi
tui, tánh tình ăn to nói lớn, thiên vị nên tui và chị bạn bị hiếp đáp đủ
điều. Có những buổi chiều trời bắt đầu lạnh buốt, sương mù trên triền
núi đổ xuống ào ạt nhưng đại sư huynh vẫn bắt tụi tui phải kéo óng nước
xuống tận cổng Thiền Viện để tưới những cây thông trồng hai bên đường.
Hôm đó tui bị nằm liệt giường (nói đúng hơn liệt đất) mấy ngày liên
tiếp.Thầy tui dạo đó mở khóa tu học cho
các bạn thiền khắp nơi quy tụ về. Tụi tui tất bật phục vụ, có ngày máy
bôm nước hư, mà trong thiền viện lại có cả mấy chục người, hai chị em
tui thay phiên nhau xách nước leo thang đem vào nhà cho các anh chị dùng
làm vệ sinh. Những ngày ấy tuy cực nhưng rất vui.Một
hôm tui đang ngồi cưa củi với chi bạn thì bất chợt thấy Thầy đang chấp
tay sau lưng đi dạo quanh thiền viện, khi đến chổ hai chị em thì Thầy
nói:
- Hai đứa con coi cây thông nào cong thì lấy giây buộc kéo lại cho ngay đi.Tụi
tui nhỏ đến lớn chưa biết trồng rau, cưa củi mà bây giờ phải làm mọi
thứ, nay còn cái vụ uốn cho cây ngay. Tui thắc mắc hỏi Thầy:
- Buộc cây kéo rồi để bao lâu mới thả ra vậy Thầy?Thầy
tui trả lời cứ để thử một tuần coi. Xong Thầy tui chỉ cái cây Dogwood
ai đó trồng trước cửa thiền viện, hơi cong ngã về một bên.
- Ðó, lấy giây buộc cây đó lại, kéo cho thẳng rồi buộc vô cây cổ thụ kia kìa.Hai đứa nghe nói vậy thì đi lấy giây thừng làm y theo lời.Một tuần sau, tụi tui thưa với Thầy ra xem tụi tui cởi bỏ giây để xem cây Dogwood có ngay thẳng không sau 1 tuần được uốn nắn.Thầy
tui ra đứng nhìn xong cười cười kêu tụi tui tháo giây ra. Giây vừa
được cắt thì trước sau không thay đổi vẫn cong quẹo làm cho tụi tui một
mẽ cười quá đã. Thầy tui lúc đó nói tỉnh bơ:
- Không thẳng thì cưa đi!!!Ðây là một công án của Thầy tui ra đề, tui kể lại đây cho mọi người suy gẫm.Những
khóa học cứ tiếp diễn liên tục trong vòng mấy tháng thì chấm dứt. Tui
được theo Thầy sau đó đi chu du đến những thiền viện ở các nơi khác.
Mỗi nơi, mỗi chổ lại có những mẫu chuyện rất là siêu diệu.
Ðuổi ma
November 28, 2008 Hết
uốn cây cho ngay qua đến đuổi ma, coi bộ tui có nhiều nghề chứ hổng
phải chơi đâu. Nhưng muốn kể chuyện đuổi ma trên Thiền viện phải đi
ngược lại lúc tui mới bắt đầu tiếp điển ở nhà Thầy tui lúc trước thì có
trường hợp một bạn thiền bị ma nhập đến xin được giải tà. Hồi đó tui còn
non yếu lắm, thấy ai bị ma nhập thì nghĩ cứ cầu điển Quan Thánh xuống
đánh cho một trận là ma nào cũng văng ra chứ có gì đâu. Nhưng mà tui lầm
to, bởi vì đánh, hay la hét lung tung thì con ma vẩn chình ình ra đó,
quay lại còn liếc tui với con mắt trắng giả thấy mà ớn chè đậu luôn.
Cuối cùng ông Thầy tui phải từ tốn khuyên nó theo người bị nhập tu pháp
thiền này thì nó mới chịu yên, và ngoan ngoản nghe lời. Lúc đó tui phục
Thầy tui sát đất, thấm ý hiểu rằng không cần phải lấy vũ lực mà trị chỉ
cần lấy tình thương mà đối đãi. Hồn người chết cũng như người sống cũng
là một linh quang như nhau, chỉ khác ở chổ người cõi âm và người cõi
dương mà thôi.Trở lại câu chuyện đuổi ma
ở Thiền viện, hôm đó cũng như mọi ngày tui đang lui cui bổ củi ngoài
vườn thì có chị bạn hớt hãi chạy ra nói:
- Bạn ơi! Thầy kêu bạn vô phòng ngũ nữ coi có con ma đang nhập một bạn thiền kìa!! lẹ lên!!Tui ngớ ngẩn một chút, trong đầu suy nghĩ sao lại gọi mình cà?!?! Xong hỏi lại chị bạn:
- Ủa? sao Thầy không giúp mà kêu em vậy?Chị bạn lên tiếng hối:
- Ði mau lên đi, còn hỏi lung tung nữa.Tui
vội vàng chạy một mạch lên Thiền viện vô phòng thì thấy cũng mười mấy
người đang ngồi xếp bằng thành vòng tròn nhắm mắt im re. Tui ngạc nhiên
không biết ai bị nhập, cũng lại ngồi chung rồi đảo mắt nhìn quanh xem
nhưng mà nhìn hoài cũng không thấy ai có cái gì khác thường. Cuối cùng
tui đánh bạo hỏi lớn:
- Ai đó?? mau khai ra!!!Tiếng
la của tui hùng hồn và mạnh mẽ làm cho ai nấy rúng động hết. Vừa dứt
câu thì tui thấy một bà cụ ngồi ở bên phải của tui cách hai ba người tự
nhiên nói:
- Mô Phật! con xin lui.Nói xong rồi thì yên, mọi người mở mắt ra cười thoải mái không còn căng thẳng giống lúc đầu nữa.Tui cũng tỉnh queo ra khỏi phòng chạy vội lên phòng Thầy để thưa lại. Thầy thấy tui thì hỏi:
- Sao xong chưa?Tui thưa với Thầy:
- Dạ, xong rồi. Dễ ợt tới con không ngờ. Con vô phòng có thấy gì đâu, hỏi đại nhè nó nhát gan tự động rút lui.Thầy cười ra nước mắt nói:
- Ma nó sợ con đó!Từ cái dạo đó mà rồi tui cũng có dịp đuổi ma thêm lần nữa nhưng lần sau không dễ ăn như lần này.
Ðại nguyện của một tội hồn
December 1, 2008 Thời
gian ở trên Thiền viện cũng được vài tháng có một buổi tối Thầy gọi tui
tiếp điển tội hồn ở ngục A Tỳ lên một lần nữa xem đã niệm Phật được đến
đâu.Ðêm đó tội hồn được gặp Thầy tui có
một chút thôi nhưng cũng làm tui rất ngạc nhiên. Khi lên không còn sợ
hãi như lúc trước mà lại giống một đứa con nít, hồn nhiên, vui vẽ còn
đùa giởn với cái ví của Thầy tui để trên bàn. Thầy hỏi tội hồn này vài
câu như:
- Con có niệm Phật tốt không?- Con thấy sau khi niệm Phật thì như thế nào?Tội hồn trả lời rất vô tư:
- Tốt lắm! tốt lắm! con không còn thấy khổ nữa.Sau đó thì Thầy lại cho về không hỏi thêm gì nữa.Một
tháng sau thì trên đường Thầy và các bạn thiền trong đó có tui đi đến
một Thiền viện khác thì có ghé lại nhà một bạn để nghĩ ngơi mấy ngày.Cũng vào một đêm Thầy lại gọi tui vô phòng và nói:
- Kỳ này là kỳ sau cùng, con gọi tội hồn lên đây cho Thầy.Khi tội hồn được đến trước mặt Thầy tui thì tui cảm thấy lúc đó tội hồn rất bình an thanh tịnh. Thầy tui lên tiếng hỏi.
- Bây giờ con có thể thoát được ngục A Tỳ. Con thấy sao nói lại cho người đời biết đi?Tội hồn ấy trầm ngâm một vài phút mới từ tốn trả lời:
-
Thưa Thầy, con đã quyết định không rời khỏi ngục A Tỳ, con thấy phương
pháp Niệm Phật quá huyền diệu cho nên con tình nguyện ở lại đây để chỉ
cho các tội hồn khác cách thoát khỏi cảnh cùng cực đau khổ này. Con
muốn lấy công chuộc lại tất cả lỗi lầm của mình đã tạo ra khi còn sống.Thầy tui ưng bụng cười nói:
- Vậy là tốt, để tôi viết cho một bài thơ, cầm về dưới mà theo đó tu hành.Nói
xong Thầy kêu lấy giấy viết và thảo một bài thơ dài, bốn câu thơ đầu có
tên lúc còn sống của tội hồn này. Sau đó Thầy đưa tui đọc cho tội hồn
rồi đem đốt đi.Vậy là mấy năm nay chỉ
bằng vào sáu chữ Nam Mô A Di Ðà Phật mà Thầy tui đã độ được cho một phần
hồn đã phạm những chuyện không thể tha thứ, thoát ra khỏi ngục tù mà
phần hồn này cũng quá bãnh, đã dám hy sinh sự tự do của mình để ở lại
giúp các phần hồn khác, thật là đáng phục!Thấy
chuyện này tui mới nghĩ lại mình. Ðã thoát được khổ đau, cho dù hoàn
cảnh của tui không thê thảm bằng nhưng mà tui cũng nguyện dấn thân vào
cảnh khổ để giúp các bạn có duyên với mình được thấy ánh sáng từ bi của
Thầy tui và chư Phật, Tiên đã thường hằng gia hộ mà cải sữa cho mình
trở thành những người toàn thiện. Cùng chung xây dựng thế giới hòa bình
ngàn năm.
Ngâm thơ
December 2, 2008 Ðại hội năm đó là tui múa tiên cho cả hội trường mấy trăm người xem không chỉ làm việc cho nhóm nhỏ nữa.Trước
khi đến dự Ðại hội tui cũng được Thầy điêu luyện cho ngâm thơ đạo của
Thầy viết ra. Lối ngâm thơ này không như lối thường tình ở dưới thế
gian này ngâm. Khi ngâm người nghe cảm thấy luồng điển trên bộ đầu rút
mạnh theo từng nốt nhạc (âm thanh). Có những nốt nhạc (âm thanh) cao vi
vút thì luồng điển của người nghe cũng được nhất bổng lên, đưa hồn người
đang tham thiền du dương lên những cảnh giới thanh nhẹ bên Trên. Còn
những người chưa mở được bộ đầu, tâm trần còn sâu nặng thì nếu chịu lắng
nghe thì cũng được trợ giúp. Khi ngâm bài “Lục Tự Di Ðà” thì âm ba của
sáu chữ Nam Mô A Di Ðà Phật như phá vở, giải thông mọi ngõ ngách bị ứ
nghẹt trong tiểu thiên địa của người đang tham thiền.Thầy tui lúc đó có nói:
- Sau này khi tụi nó biết giá trị tụi nó sẽ nghe những băng ngâm thơ này nhiều lắm.Trong
quá trình tiếp điển của tui, bây giờ nhìn lại thấy Thầy tui đã để lại
cho hậu thế một kho tàng vô giá. Ðã mười mấy năm trôi qua, rất ít người
hiểu được trong tay họ đã nắm giữ báu vật mà vì sức hút của hồng trần
quá mạnh làm cho họ quên đi mà không dùng đến.
Lời nhắn gởi
December 4, 2008 Lần
cuối cùng tui xin Thầy tui cho được chấm dứt việc làm tiếp điển và được
Thầy chấp thuận là lúc tui từ giả Thầy để về Thiền viện làm một ít giấy
tờ cá nhân cần thiết.Tiển tui đi Thầy
đã cho tui một cái tên là “Diệu Liên Hoa” mà tới nay tui vẫn còn giữ để
dùng khi viết một cuốn sách hay nói đúng hơn là một luận án tu hành. Câu nói đùa Thầy tặng cho tui trước mặt một vài bạn thiền là:
- Con này ai mà nói nó cái gì oan ức nó cãi cho tới cùng!Lời
nói này của Thầy làm tui rất trăn trở, tui biết không phải đây là một
câu nói bông đùa mà là một lời nhắn gởi. Cái tên Diệu liên hoa cũng hàm
chứa những ý nghĩa cao siêu mà chưa thực hành tui chưa có thể hiểu
thấu.Thầy lại còn bồi thêm một câu nữa cũng không kém phần bí ẩn mà nhiều năm sau tui mới vở lẽ ra:
- Con là thằng ăn cướp!Tui hoảng hốt hỏi lại:
- Con ăn cướp cái gì hả Thầy?Thầy tui cười ha hả nói:
- Con ăn cướp cái Ðạo. Có đạo rồi thôi đi đi!Với
hành trang những câu nói trên tui trở về Thiền viện và rồi sau đó biết
bao nhiêu sóng gió dồn dập ập vào tâm thân của tui. Bây giờ nghĩ lại
thì thấy hay quá là hay nhưng lúc đó cũng bầm dập vô cùng.Hôm nay chấm dứt hành trình tiếp điển của tui và sẽ bước vào hành trình “tui tầm tui”.
Ơn đền nghĩa trả
December 5, 2008 Lý
do mà tui xin được ngưng tiếp điển cũng rất dễ hiểu thôi. Nhờ tui trực
tiếp tâm tâm tương ứng được với chư Tiên Phật cho nên tui đã tiếp thu
Chơn lý một cách rất là mau lẹ, chỉ trong một sát na có thể hiểu được
những lý lẽ cao sâu nhất mà nếu với tâm trần còn dị biệt, mê chấp sẽ
phải mất một thời gian rất lâu có khi nhiều kiếp mới thấu đáo được. Từ
cái sự hiểu biết đi tới cái thực chứng cũng còn phải có thời gian thực
hành cật lực. Phải gọi là xả phú cầu bần, xả thân cầu đạo mới mong đạt
tới cõi giải thoát vĩnh hằng cho phần hồn của mình.Thầy tui hay nói:
- Tiếp điển chư Tiên Phật dạy đạo cho mà không hành thì tội nặng lắm đó nha.Có nhiều bạn thiền muốn được nghe nhiều hơn nữa thì Thầy tui cảnh báo trước:
- Các con xin được nghe đạo thì phải theo lời vàng tiếng ngọc đó mà hành, nếu không các con mắc nợ không trả nổi đâu.Nói
đến mắc nợ tui mới chạnh lòng nghĩ tới Thầy tui đã mấy chục năm hoằng
dương đạo pháp, để lại biết bao nhiêu là băng thâu hình, thâu âm thanh
để nhắc đi nhắc lại cho tụi tui hiểu đường về Trời cặn kẽ từng bước từng
bước một nhưng tụi tui cứ ì ạch, tiến 1 bước thì lùi 3 bước. Vì thương
yêu mà Thầy tui phải lầm lủi đi khắp mọi nơi để phổ độ chúng sanh. Vậy
xét cho cùng tụi tui nợ Trời Phật đã bao nhiêu rồi mà tụi tui trả được
bao nhiêu?! Có nên vay thêm nữa hay là dứt khoát thực hành rốt ráo?!Ðó
là câu tui thường tự vấn mình, nghĩ sâu hơn nữa, tui đã theo tu thiền
từ còn là một thiếu nữ trẻ cho đến nay. Hy sinh nhiều thứ ở đời, chẳng
nhẽ lại tu kiểu nữa nạc nữa mỡ cho uổng một kiếp người sao?! Làm bậy
thì tui cũng dự phần như ai, mà còn thấy rất dễ dàng không cần phải suy
nghĩ hơn thiệt. Còn bây giờ muốn làm thiện thì tui lại chần chờ, so đo,
tính toán có phải vô lý quá không?!Những
câu hỏi trên đã giúp tui qua nhiều cơn thử thách thập tử nhất sinh. Tại
sao tui nói thập tử nhất sinh vì có chết chóc gì đâu mà lại nói vậy?!
Nhưng mà có đó, chết cái tâm trần, sống cái tâm đạo. Mỗi một lần tâm
trần chết đi thì một lần tui oằn oại, đau đớn. Người ta nghe tui nói
vậy thì hỏi tui rằng:
- Nói vậy tu hành thấy ớn quá ai muốn tu?Vậy
chớ Ngài Huệ Khả còn dám chặt đứt cánh tay để cầu đạo và biết bao nhiêu
gương sáng đã để lại từ thời xa xưa cho chúng ta thấy đâu có phải dể ăn
đâu!!Sau ngày tui ngừng không muốn vay
nợ nữa thì cũng là ngày tui tự lực cánh sinh, tự tu tự tiến, tự dấn thân
trên con đường chư Tổ bước. Cho nên tui có bài thơ như sau:
Trên có ThầyDưới có bạnƠn Thầy ta trảNghĩa bạn ta đềnƠn trả không phải thường cung kínhTrả là hằng thực hànhNghĩa không đền bằng lời nóiÐền bằng gương sáng thường lauTrên có ThầyDưới có bạnƠn đền, nghĩa trảTự nhiên vô sở cầu.Sau này Ðại sư huynh của tui khi còn tại thế đã họa một bài thơ khác như vầy:
Ðường xưa chư tổ bước,Tìm dấu quyết đi theo,Tu thân rồi lập đức,Lối mòn nhưng … cheo leo,Nhất tâm lội suối trèo đèo,Chiếc thân ảo giả, bọt bèo xá chi,Lời vàng khắc cốt thường ghi,Chặn rào sắt thép, vẫn đi không ngừng,Dời non, lấp biển phá rừng,Ðốt cho lửa Ðạo sáng bừng nội tâm.Ơn sâu, nghĩa nặng,To nhỏ, thì thầm …Lấy oan nghiệt, mở toang cửa Ðạo,Xé áo tràng tâm kính hằng lau,Thấy phản chiếu dấu chân Tiên Thánh,Sóng trước vun nền cho sóng sau.Gương trong trao một tấm,Người cũ nay còn đâu,Ðã ơn đền, nghĩa trả,Tự nhiên vô sở cầu.PHB
Mối tình đạo
December 8, 2008 Sau
mấy tháng chu du khắp nơi, tui trở về Thiền viện để thấy rằng trong lúc
tui không có mặt thì Ðại sư huynh của tui đã bị truất phế chức quản gia
và Nhị sư huynh là người thay thế. Ðại
sư huynh vốn lúc còn tại gia là một thương gia giàu có, của chìm của nổi
lên đến cả triệu dollars Mỹ. Vì chuyện gia đình gãy đổ mà đâm ra chán
đời tầm đạo, buông bỏ hết sự nghiệp lại cho vợ con, ra đi không một xu
dính túi lên Thiền viện. Nguyện rằng không nói được lời chơn lý không
xuống núi.Nhị sư huynh thì lại không
phải là một tu sinh trên Thiền viện, chỉ là một người bạn thiền ở tại
gia với mẹ nhưng vì thế đồ trên Thiền viện có chút đổi thay nên tình
nguyện giữ chức quản gia trong lúc đó. Ðại nguyện của Nhị sư huynh cũng
không nhỏ, nguyện trường chay diệt dục.Còn
tui thì cũng ly gia cắt ái với đại nguyện trở thành một con người mới
toàn thiện. Ngoài ra mỗi một tu sinh là một đại nguyện, tui chỉ kể lại
ba anh em tụi tui thôi vì sau này tụi tui đã cùng đi với nhau hết đoạn
đường còn lại của một đời người.Vì có
máu gian thương mới làm nên sự nghiệp to lớn cho nên Ðại sư huynh vẫn
còn tánh cũ muốn tự trị trên Thiền viện, không lệ thuộc ban chấp hành
dưới núi. Mọi tiền bạc cũng như tổ chức trong tu viện đều phải do Ðại sư
huynh toàn quyền quyết định. Nhưng ý người không qua ý Trời cho nên,
thủ đọan mới manh nha đã bị dập tắt bởi có sự nhúng tay của Thầy tui.
Thế là nhờ vậy Ðại sư huynh có thể chuyên tâm tu hành thay vì tranh chấp
vô lý. Nhị sư huynh lên thay thế thì
lúc đầu cũng gặp nhiều khó khăn vì bị gọi là “gián điệp”!. Tất cả tu
sinh trên Thiền viện có vẽ e ngại không gần gũi. Tánh Nhị sư huynh dễ
dãi, lại hiền lành nên không bao lâu cũng được mọi người ưu ái. Trong
đó có cả Ðại sư huynh cũng như cá nhân tui, ba anh em tụi tui rất tâm
đầu ý hợp, ngồi cả buổi đàm đạo, nhiều khi nói về tình yêu một cách rất
tự nhiên không coi là một sự việc đáng ghê sợ cho người tu hành. Tụi
tui bị gọi là nhóm người đi lạc đường, nhưng mà ba anh em tụi tui lúc đó
chỉ cười và không màng đến những lời chỉ trích.Không
bao lâu, tình cảm của tui và Nhị sư huynh nảy sanh. Mối tình của tụi
tui có thể gọi là tình đạo hơn là tình trai gái thường tình. Chính Nhị
sư huynh cũng không biết hay không dám có tình ý gì với tui, nhưng mà
tui thì đã rất thương yêu Nhị sư huynh. Có một ngày nọ, tui gặp riêng
Nhị sư huynh và thố lộ rằng:
-
Muội yêu huynh. Muội nói vậy, huynh không yêu lại cũng không sao, muội
chỉ sống thật với lòng mình, nếu cứ dấu trong lòng thì muội sẽ cảm thấy
bực bội lắm. Từ ngày muội tiếp điển theo Thâỳ làm việc, cái gì mờ ám
trong lòng muội phải nói ra, nếu không nói ra muội đã vô hình chung nuôi
dưỡng sự tăm tối, sai trái. Còn bây giờ muội nói ra, muội thấy tình
yêu không có gì tội lỗi, chỉ có sống không thật tâm với chính mình và
người mới là có tội mà thôi.Nhị sư huynh lúc đó tái mặt, sợ hãi. Vì lời nguyện “trường chay diệt dục” và lại rất kính nể tui nên lấp bấp nói rằng:
- Huynh không dám nghĩ tới đó đâu.Sau
đó giả lã vài câu thì mỗi người lại đi làm việc của mình. Phần tui,
thấy rất thoải mái nhẹ nhàng, cũng không thấy buồn hay khổ sở khi Nhị sư
huynh không đáp lại tình cảm của mình. Tui nghĩ tình yêu không điều
kiện mới là tình thật có gì đâu mà buồn. Còn Nhị sư huynh thì sau này
tui biết được rất phân vân và khắc khoải. Trách nhiệm một quản gia, lời
nguyện của một người tu và tình cảm của chính mình không biết phải làm
gì cho đúng.
Hạ sơn
December 10, 2008 Con
người ta đến đây cũng một mình khi ra đi cũng một mình, tui nghe nói
câu này thường lắm nhưng mà tui không có thấm ý nhiều, có lúc còn nghĩ
làm gì mà một mình, tui có cả trăm, ngàn người bạn đồng thiền, thương
nhau như ruột thịt có bao giờ mà phải gọi là đi một mình. Có chết chắc
cũng có bạn bè đón mình rồi có gì mà lo. Ấy vậy mà người ta nói đúng
phóc mới đau chứ!Ở đời mình thấy cô đơn
vì chồng con, gia đình không hiểu mình còn vô trong đạo mình có Thầy,
bạn đồng chí hướng có ai hạnh phúc bằng không?! Tui cứ tưởng không bao
giờ tui sẽ mất đi được những mối quan hệ vô giá đó nhưng mà chỉ trong
nháy mắt tui chỉ còn lại có tui. Nhớ lại lời Thầy tui nói với tui trước khi tui đi về Thiền viện:
- Sau này chỉ có người hiền mới chơi với con, còn người dữ nó tránh xa con ra.Lúc nghe vậy tui hân hoan nghĩ rằng:
- Ồ! vậy mình có cả trăm, ngàn người bạn cơ mà.Tui
luôn luôn hảnh diện với bà chị ruột của tui là tui rất nhiều bạn còn
chị ấy thì cu ky chỉ có chồng vời con, buồn quá! tội nghiệp quá!Ai
có ngờ đâu chỉ vì một chữ YÊU mà tui từ một cô Tiên trở thành Ma thành
Quỹ. Những người bạn khi xưa xa lánh, coi như tui ghẽ lở không dám ngồi
gần. Thầy tui thì cũng không tha, nói tui là con quỹ dâm dục. Giúp cho
sự phê phán và chia rẽ càng nặng nề hơn nữa. Nhưng mà nhờ tui hiểu cho
nên tui chỉ biết thầm cám ơn các bạn của tui và nhất là Thầy tui, nếu
không cho tui học bài này thì làm gì tui biết đạo ở trong mình không
phải đi tìm đâu xa, không phải cần có bè có lũ mới tu được. Toàn thiên
hạ có đứng sang một bên mà mình tui chỉ lủi thủi một mình ở bên nay thì
tui cũng cứ tu rốt ráo, mặc cho tiếng đời dị nghị, mặc cho thiên hạ khen
chê, mặc cho Ðất Trời xoay chuyễn, mặc cho sắt thép chận rào, tui vẫn
đi, vẫn tiến, vẫn một mình thay đổi cả một con người cũ của mình để trở
thành toàn thiện, toàn giác. Tui sẽ không vì bất cứ điều gì để mà gạt
yêu thương sang một bên, biến đổi nó thành dị dạng ma quái rồi đội một
lốt tu hành giả ảo, lấy vãi thưa mà che mắt thánh.Ðúng vậy cũng vi` yêu thương Nhị sư huynh mà tui đã được ban chấp hành dưới núi ra lệnh phải rời khỏi Thiền viện ngay đêm đó.Tui
vui vẽ sửa soạn chiếc vali nhỏ, túi cũng không có tiền, từ giả tu viện
để hạ sơn. Trong lòng chỉ giữ đem theo có mỗi 4 câu thơ này do tui làm:
Xuất gia ta không ngại,Phá giới ta không nghi,Nhập thế ta không sợ,Chỉ sợ ta không tu.Nhị
sư huynh đã lấy xe đưa tui xuống núi, một đêm đầy sương mù không thấy
đường đi trước mặt một thước, nguy hiểm vô cùng có thể rơi xuống triền
núi bất cứ lúc nào.Tương lai trước mặt không nắm bắt được, một chuyến đi vô định được căn cứ trên niềm tin bất khuất.Sau khi đưa tui đến nhà một người bạn thiền tốt bụng, Nhị sư huynh trở về núi một mình.
Thiên Chỉ
December 11, 2008 Một tuần sau, vì quên một ít đồ dùng cá nhân tui đã được một người bạn thiền đưa lên Thiền viện để lấy.Gặp lại Nhị sư huynh tay bắt mặt mừng, Nhị sư huynh hỏi thăm thì tui nói:
- Thiền viện trong tâm chứ đâu chỉ là nơi đây, muội có đi đâu cũng phải tu thôi mà!Hỏi
đến Ðại sư huynh thì được biết đã về thăm gia đình, tuần sau trở lại.
Lấy xong đồ đạc tui sửa soạn xuống núi thì Nhị sư huynh nói:
- Huynh sẽ theo muội hạ sơn luôn.Câu
nói dứt khoát này đã thay đổi cả cuộc đời của Nhị sư huynh. Từ một
người quản gia trung tín, từ một người thiền luôn luôn chăm chỉ làm công
quả và được mọi người quý trọng thương yêu trở thành một “âm binh” cho
tui. Biết bao nhiêu lời đồn phóng đại nghe qua phải tức cười, nhưng tui
vẫn cứ giữ tâm thanh tịnh dứt khoát không cải lại bất cứ nổi oan ức
nào. Nhớ ngày nào Thầy đã nói tui là người không bao giờ chịu sự oan
uổng mà không đôi chối cho tới cùng. Thì giờ đây công án nghịch hành đầu
tiên của tui là câm mồm gánh chịu mọi búa rìu dư luận, dày công tu sửa
mình.Cuối tuần Nhị sư huynh đã cùng tui
đến chỗ hội họp bạn thiền để Nhị sư huynh tuyên bố công khai từ chức
quản gia. Nhị sư huynh hùng hồn đứng trên bục nhìn xuống các bạn thiền
rồi cất to giọng nói:
-
Tui cám ơn các bạn đã tin cậy giao cho việc quản lý Thiền viện, nhưng
đến nay tui xin từ chức đó vì lý do tui muốn đi theo tiếng gọi của tình
yêu.Nói xong tui nhìn thấy tất cả
các bạn thiền đều im re hết và rồi kể từ lúc đó mọi người ngoãnh mặt làm
ngơ mỗi khi tụi tui đi ngang qua họ. Có vài người cảm cái nghĩa khí
của Nhị sư huynh, dám làm, dám nói thì đến bắt tay chúc mừng. Mặt khác
cũng có người đến gặp tui chỉ thẳng vào mặt và nói:
- Có làm đĩ mười phương cũng phải chừa một phương chứ!!!Tiếp
diễn, ngày này qua tháng nọ, năm này qua năm nọ, mỗi một Ðại Hội tụi
tui đi dự là mỗi lần vuốt mặt không kịp với những lời nói như dao xé
thịt, những ánh mắt nhìn khi thị, những hàng ghế gần nơi tui ngồi đều
được bỏ trống. Tui lặng lẽ bước đi trong những lời sỉ nhục nặng nề,
lòng không bao giờ có một chút hận thù.Một tuần sau khi Nhị sư huynh tuyên bố theo tiếng gọi tình yêu thì tụi tui lái xe lên Thiền viện để thăm Ðại sư huynh.Khi gặp tụi tui Ðại sư huynh mừng rở ra mặt, rủ nhau ra ngoài bờ hồ tâm sự. Ðại sư huynh nói:
-
Từ ngày hai em hạ sơn, Ðại sư huynh ở trên này không còn thấy vui nữa,
tu hành thấy vô vị làm sao nhưng kẹt nổi Ðại sư huynh có nguyện không
nói được lời chơn lý không xuống núi, biết sao đây???Lời than ván của Ðại sư huynh làm cho tui cũng chạnh lòng nên tui nói:
-
Ðể muội bài huynh cách này nha, huynh và Nhị sư huynh viết một bài thú
tội, những lỗi lầm ngày xưa phạm phải dù xấu xa cách mấy cũng kê khai ra
rõ rệt, tuyên bố đắc đạo, lựa cho mình một danh Phật ngược lại với cái
yếu nào của mình mà xưng ra. Xong phải nói một cách ngạo mạn để chận tất
cả mọi thương yêu hay quý mến của người đọc nhằm tự chận luôn cả chính
mình không được xưng danh để lợi dụng người mê tín. Từ đó, vì mình kích
động sẽ có phản động lại, ta phải gánh chịu mọi hậu quả để rửa sạch tội
nghiệp từ tiền kiếp cho đến nay. Ðây cũng là bước đầu cho hai huynh
học “kiến tánh”, thấy được sự sai lầm, nhận sai và sữa sai. Mình đặt
cho tờ khai này là “Thiên Chỉ”. Ðây là chỉ dụ của Thượng Ðế ban cho.Rồi tui lại tiếp:
-
Ðại sư huynh đã nói được lời chơn lý, nói sự thật về mình, ăn năn hối
lỗi thì sự hạ sơn của Ðại sư huynh là danh chánh ngôn thuận, mở toang
cửa đạo mà hiên ngang nhập thế.Ðại sư huynh đã tìm cho mình một danh xưng ngược lại với cái tánh lưu manh, hay xạo láo của mình là:- Trung Chính Quang Minh Phật.Còn Nhị sư huynh với tánh tình đạo đức giả đã chọn cho mình danh xưng:- Hòa Cảm Phật.Hai
huynh sau khi thiền đã kính cẩn ngồi cả đêm viết lại tất cả những việc
làm sai trái, xong đến sáng thì gởi đi khắp nơi cho các bạn thiền.
Bản lai diện mục
December 12, 2008 Sau
khi “Thiên Chỉ” bắn đi khắp nơi thì ba người tụi tui bắt đầu dấn thân
học đạo trực tiếp với các bạn thiền không còn chỉ học nơi Thầy nữa. Tụi
tui học để thấy rõ mình hơn, để thực thi được những gì Thầy đã dạy tụi
tui qua băng giảng, qua những lần điểm đạo.Cũng kể từ đó tụi tui bước vào giai đoạn: “Trực chỉ chơn tâm kiến tánh thành Phật”.Ðại
sư huynh đã có viết ra một bài thơ để nói rõ hành trình tu học của tụi
tui mà đến bây giờ Ðại sư huynh đã về Trời thì tui mới dó dịp ghi lại để
cho hậu thế:
Bỏ đời qua đạo,Vào cõi huyền linh,Hướng nghịch hành, thênh thang bước tới,Lùi lại sau, cát bụi u minh,Lấy thiền trượng gõ vào quá khứ,Cho im hơi lục dục thất tình,Ðường mây trắng lâng lâng thoát tục,Gót vân du nhẹ buổi đăng trình.Thiền viện ở cõi tâm,Ðạo lớn ngự trong lòng,Không mảy may vướng viú,Ðầy một trời thong dong,Ðường tiến hóa xá gì sinh hay tử,Vượt ra ngoài ngũ giới với tam quy,Hành động nghịch để tức thời khai ngộ,Dùng quang năng cởi trói cõi u mê,Xuống tuệ kiếm, chém ngang sắc tướng,Thắp tâm đăng giữ vẹn câu thề.Chân lý ôi thuần phác,Chân tâm chẳng cưỡng cầu,Buông thỏng tay vào chợ,Trong siêu thoát nhiệm mầu.Danh khả danh,Phi thường danh,Vô đạo là có đạo,Hữu đạo là vô duyên,Pháp vốn không văn tự,Nên giáo ngoại biệt truyền.Cõi phù sanh diệu vợi,Thích lý màu thần thông,Quên bản lai diện mục,Của chính mình là không,Trở về trong chốn bụi hồng,Ðội trời, đạp đất mà lòng chân như.Ðại trượng phu hề,Ðại trượng phu,Ôm chí lớn,Viễn ly điên đảo,Mộng tưởng cứu cánh Niết Bàn.Tu không ngừng không nghỉ,Hào khí phá lao lung,Thấy mình sai mãi mãi,Giải thoát đến vô cùng …PHB
Cảm nghỉ của một người đọc
December 19, 2008
Dầu cảm nhận hay không, hầu hết chúng ta đều tin rằng có cõi vô hình. Ðó
là cảnh giới của tâm linh, của phần hồn đời đời bất diệt. Kiếp nhân
sinh vô cùng ngắn ngủi, nhưng lại chứa đựng muôn vàn thử nghiệm để điêu luyện
tâm linh tiến hóa.Tất cả mọi pháp tu luyện đều có
những giới hạn trình độ của nó
.Hành
giả muốn vượt thoát lên một trình độ cao hơn đều phải có đủ hùng tâm,
dũng lực để phá vỡ cái cực hạn của mình, chết đi cái trình độ hiện tại,
con người hiện tại, tái sinh vào cảnh giới mới, con người mới, để tiếp
tục con đường tiến hóa đến vô cùng. Ðó là hành trình của tác giả đã,
đang và sẽ đi.Ngày nào đó trả lại xác thân này cho đất, có
phải chúng ta sẽ bắt đầu thực chứng cõi vô hình?!Có những người sống với cõi vô hình ngay khi còn sống. Tác giả là một trong số này.Truyện viết bình dị, mộc mạc
, gần
gủi với đời sống hiện thực hàng ngày, nhưng chứa đựng một nội dung thâm
thúy, cao sâu. Có những sự việc vô cùng giản dị, tầm thường trong đời
sống chúng ta, không ngờ đó lại là chiếc chìa khóa
để đạp tung cánh cửa huyền vi mà đi vào pháp giới.Giải thoát phải chăng chỉ là sống trọn vẹn, sống thật thà, sống công khai, sống trách nhiệm với mình, với ngươì!Tôi
đã khóc, đã cười, đã khổ đau, đã hạnh phúc khi đọc truyện này.Vì tác
giả đã gửi trọn vẹn tâm tình mình trong đó để thiết tha mời gọi mọi
người cùng đọc, cùng đi, cùng sống ….PVK
Ðạo Lớn
January 19, 2009 Bất
cứ làm việc gì thì cũng có cái giá phải trả của nó. Tụi tui dấn thân
vào cõi vô hình của cái Tâm, mỗi bước chân đi là mỗi lần khám phá điều
hay, điều dở của chính mình. Ai có ngờ đâu đạo lớn nằm trong con người,
nó đơn giản và siêu diệu làm sao! Một cơn mê ngủ dài lê thê khi tỉnh
giấc thấy mình chỉ là một hạt bụi trong càn khôn này mà lúc mình u minh
thì lại cứ tưởng ta là cái rốn của vũ trụ, chẳng ai bằng ta và chỉ có ta
mới đúng. Cái giá phải trả của thức tâm là sự oằn oại của phàm tánh,
bao nhiêu lời lẽ hay ho, mạch lạc để bào chửa cho tất cả việc sai trái
mình đã làm đều được đưa ra như một cách cố ý bóp méo sự thật và khỏa
lấp đi cái sự đổ vở tan tành của những gì mình tin tưởng lúc trước. Và
rồi cái sự lạnh lùng dứt khoát của cái Tâm cũng không kém phần ghê rợn.
Khi ánh sáng tràn đến thì bóng tối tự nó tan rã không có thời gian để
lý luận nhiều lời.Sau đây là một bài thơ của Ðại sư huynh viết để tự dậy mình:
Hoa đào xuân đến, hồng đôi má,Tiễn biệt thu đi, rụng lá vàng,Tuyết xuống trong mùa đông lạnh giá,Như người thiếu phụ quấn khăn tang,Sinh ký, tử quy,Lệ đổ hàng hàng …Càn khôn vận chuyển,Rồi xuân lại sang,Cô miên giấc điệp mơ màng,Tái sinh thành nụ, điểm trang ánh hồng,Sanh sanh, hóa hóa, bềnh bồng,Quán thông một lý, là lòng chân như,Bổ bất túc, tổn hữu dư,Ngọn tâm đăng sáng, khư khư giữ gìn.Biết bao đời, bao kiếp,Vọng ngoại và u minh,Có ngờ đâu đạo lớn,Lại nằm ngay trong mình,Thấy sai, là mật khuyết,Nên thường hằng quân bình,Liều thân vào cửa tử,Ðể tâm ra cửa sinh,Chịu cho địa ngục hành hình,Con đường giải thoát đăng trình thăng hoa.PHB
Từ Biệt
January 21, 2009 Cái
cỏi tâm nói sao cho hết, nó biến đổi không lường. Mình biết được đường
đi nước bước nhưng mà mấy ai muốn đi cùng cho nên tất cả cũng do duyên
mà thôi. Ðoạn đường dài cứ lầm lủi đi bước tới thì rồi có ngày cũng đến
nơi. Mấy anh em cùng đi với nhau, cùng chịu nhiều đắng cay, cùng hưởng
những thành quả của việc tu hành bất thối chuyển. Nhưng rồi khi xong
việc thì phải có sự chia tay theo đúng luật tiến hoá mà thôi.Ðến đây tui muốn kể chuyện Ðại sư huynh từ giả cõi đời này để dấn thân vào cõi vô hình bên kia thế giới.Chuyến
ra đi này của đại sư huynh không như mơ tưởng, người ta nghĩ khi đã tu
thì ngày từ giả cõi đời sẽ là ngồi tham thiền rồi bỏ xác một cách thoải
mái. Sự thật thì đại sư huynh đã mang căn bệnh ung thư phổi cũng do
nhiều năm tháng hút thuốc, khi từ bỏ thì đã quá trể. Sáu tháng oằn oại
với cơn đau, đại sư huynh đã không một ngày bỏ niệm Phật và thiền. Ðại
sư huynh cũng đã tự lo cho mình có một đám tang không phải nhờ đến con
cái hay bạn bè. Từ bức di ảnh cho đến nhà quàng. Trước khi mất, đại sư
huynh còn gọi điện thoại cho Thầy để từ giả:
-
Con đi về trước nha Thầy, Thầy ở lại bảo trọng sức khỏe. Con mang bệnh
ngặt nghèo này cũng do con phá hoại cơ thể mình nên ngày hôm nay được
trả quả con thấy mãn nguyện rồi, không than oán cũng không có gì thắc
mắc.Thầy nghe đại sư huynh nói vậy thì Thầy lớn tiếng đáp lại:
- Con hãy dũng mãnh mà đi, không có gì trở ngại nữa.Thế
là sau đó đại sư huynh mua ít trái cây cúng Thần chết để nhờ Người đến
đón cho đúng ngày mà đại sư huynh muốn đi. Kể từ hôm đó đại sư huynh
nhịn ăn, nhịn cả uống để dọn mình cho chuyến đi cuối cùng của đời người.Ðại
sư huynh nhờ tui gởi thư từ biệt đăng trên báo của Hội, chào các bạn
thiền và xin đừng hướng tâm cầu nguyện cho đại sư huynh vì huynh đã biết
đường tự đi về Trời.Ngày tang lễ, chỉ có nhị sư huynh, tui và một huynh nữa đi đưa tiển. Tui có làm bài thơ đến phúng đại sư huynh như sau:
Vinh QuangMười lăm năm ròng rã,Nghe chửi làm câu kinh,Tiếng rủa thay tiếng mỏ,Anh thấy hận cả em.Mười lăm năm vật vã,Oan khiên ngất Trời xanh,Thị phi tràn khắp nẽo,Anh vẫn cùng em đi.Mười lăm năm nợ trả,Ăn xin từng hạt gạo,Anh chan cơm nước mắt,Túng thiếu nhưng vẫn qua.Mười lăm năm hối hả,Em kéo rồi em lôi,Anh bò lên từng nấc,Lột bỏ cái thằng TA.Mười lăm năm trôi qua,Trên giường bệnh hấp hối,Anh nhắc lại em nghe,Bốn câu thơ anh làm:“Thần tử không còn khố,Mặc dầu trong tiết đông,Uy nghi quỳ đãnh lễ,Dâng lên: bàn tay KHÔNG”.Dâng lên đi anh nhé,Bằng chứng tu về KHÔNG,Không còn nuôi bản ngã,Kiến tánh hòa hư không.Bao năm dài khổ nhục,Ngày VINH QUANG đã đến,Trở về ngôi vị cũ,Trung Chánh Quang Minh Phật.NM cẩn đề1:00 sáng, ngày 26 tháng 2 năm 2002
Ghi chú: Trùng hợp là nhà quàng anh PHB cùng một chỗ với Thầy 7 năm sau tại Montreal. Cũng cùng một phòng, nhưng anh B chỉ mướn được 1/3 phòng thôi.