Cõi Vô Hình - Chương 8-9

Trên có Thầy
Dưới có bạn 
Ơn Thầy ta trả 

Nghĩa bạn ta đền 
Ơn trả không phải thường cung kính 
Trả là hằng thực hành 
 Nghĩa không đền bằng lời nói
 Ðền bằng gương sáng thường lau 
Trên có ThầyDưới có bạnƠn đền, nghĩa trảTự nhiên vô sở cầu. 
Luận 
Người cầu đạo xem chuyện tu học sửa mình là chính, việc đãi bôi hình tướng là khinh. Thành tựu được những sở học của thầy bạn thì đã không phụ chính mình và người đi trước, là đã nối tiếp cái di sản tinh thần tiến hóa theo mãi với thời gian.Thường hằng tu thân thì sẽ trở thành một thiện nhơn, rũ sạch bao phiền não nghiệp chướng từ muôn đời kiếp. Khi ấy trong tự nhiên mà đã bước cùng một dấu chân với chư liệt vị tổ sư, đã báo đền trả hiếu cả cửu huyền thất tổ và bạn thân bao kiếp. Mỗi một niệm, một động đều công khai cùng trời đất, đều thể nhập vào tự nhiên thì còn cái gì của riêng ta, còn một manh múm nào đâu của bản ngã để mà sở cầu nghĩa trả ơn đền.PVK  ThơÐường xưa chư Tổ bước,Tìm dấu quyết đi theo,Tu thân rồi lập đức,Lối mòn nhưng … cheo leo,Nhất tâm lội suối trèo đèo,Chiếc thân ảo gỉa, bọt bèo xá chi,Lời vàng khắc cốt thường ghi,Chặn rào sắt thép, vẫn di không ngừng,Dời non, lấp biển, phá rừng,Ðốt cho lửa đạo sáng bừng nội tâm.Ơn sâu, nghĩa nặng,To nhỏ, thì thầm …Lấy oan nghiệt, mở toang cửa đạo,Xé áo tràng tâm kính hằng lau,Thấy phản chiếu dấu chân tiên thánh,Sóng trước vun nền cho sóng sau.Gương trong trao một tấm,Người cũ nay còn đâu,Ðã ơn đền, nghĩa trả,Tự nhiên vô sở cầu.PHB

 

 

Xuất gia ta không ngạiPhá giới ta không nghiNhập thế ta không sợChỉ sợ ta không tu!NM  LuậnBỏ đời qua đạo là bước đầu tiên của người cầu đạo, muốn đoạn lìa con người cũ với những sinh hoạt thế gian, để bắt đầu một con người mới, một cuộc sống khổ hạnh tu hành.Mê say mùi đạo một thời gian, người tu lại dễ rơi vào những mê chấp mới, mê thanh chấp trược, yêu chánh diệt tà. Ðây là giai đoạn mà các thiền sư đã phá giới để khai ngộ cho môn sinh như đốt tượng Phật, chặt đầu mèo … Vì thật ra cốt lõi của giới luật vốn ở tự tâm mà sinh chứ không phải từ thân mà phát. Hình ảnh thầy tăng cõng một người con gái qua khỏi vũng bùn vẫn thể hiện hạnh từ bi hơn là thầy tăng thứ hai vì chấp khư khư vào sắc giới đến trở nên tàn nhẫn lạnh lùng.Cuối cùng ra, nhờ cái khổ của đời ta mới thức tâm cầu đạo. Nhờ hiểu đạo ta mới thấy rõ đạo vốn nằm ở trong đời. Buông đi cái thái độ cầu an thanh tịnh bên trong; bỏ đi mọi quả vị danh xưng hình tướng bên ngoài, để trở về nhập thế, để sống thực với chính mình, để thấy mình không là gì cả, không có gì cả, không được gì cả.Trôi theo dòng đời không cưỡng cầu tính toán, vấn đề đến thấy ta lúc nào cũng sai, thấy lỗi tại ta mọi dàng. Sống như vậy ắt mới thật là một người tu, một thiện nhơn tại thế.PVK  ThơBỏ đời qua đạo,Vào cõi huyền linh,Hướng nghịch hành, thênh thang bước tới,Lùi lại sau, cát bụi u minh,Lấy thiền trượng gõ vào quá khứ,Cho im hơi lục dục thất tình,Ðường mây trắng lâng lâng thoát tục,Gót vân du nhẹ buổi đăng trình.Thiền viện ở cõi tâm,Ðạo lớn ngự trong lòng,Không mảy may vướng viú,Ðầy một trời thong dong,Ðường tiến hóa xá gì sinh hay tử,Vượt ra ngoài ngũ giới với tam quy,Hành động nghịch để tức thời khai ngộ,Dùng quang năng cởi trói cõi u mê,Xuống tuệ kiếm, chém ngang sắc tướng,Thắp tâm đăng giữ vẹn câu thề.Chân lý ôi thuần phác,Chân tâm chẳng cưỡng cầu,Buông thỏng tay vào chợ,Trong siêu thoát nhiệm mầu.Danh khả danh,Phi thường danh,Vô đạo là có đạo,Hữu đạo là vô duyên,Pháp vốn không văn tự,Nên giáo ngoại biệt truyền.Cõi phù sanh diệu vợi,Thích lý màu thần thông,Quên bản lai diện mục,Của chính mình là không,Trở về trong chốn bụi hồng,Ðội trời, đạp đất mà lòng chân như.Ðại trượng phu hề,Ðại trượng phu,Ôm chí lớn,Viễn ly điên đảo,Mộng tưởng cứu cánh Niết Bàn.Tu không ngừng không nghỉ,Hào khí phá lao lung,Thấy mình sai mãi mãi,Giải thoát đến vô cùng …PHB

 

Nghe đi, nghe cho rõ lòng mìnhThật thà đi, để nhận chân sự thậtTập nghe đi, nghe tiếng nói siêu âmChấp nhận đi, muôn tội là do nơi mìnhNam Mô Ðại Từ Ðại Bi Quan Thế Âm Bồ TátDẹp tự ái, chịu lắng ngheBỏ tranh chấp tự độ mìnhThật thà cho hào quang ngời sángCho tăm tối rã tanCho bình minh ló dạngCho sức mạnh tuôn trànHãy nghe đi, nghe tiếng than thở của lòng mìnhChỉ tại tôi, tôi hại lấy chính tôi.NM LuậnHạnh từ bi cứu khổ cứu nạn của Quán Thế Âm bồ tát bao trùm khắp cả càn khôn vũ trụ. Bất kỳ lúc nào chúng ta chịu dừng lại để nghe tiếng lòng của mình, chịu xoay cái nghe để lắng nghe tự tánh, thì ngay lúc ấy ta và Quán Thế Âm là một, đang cứu khổ ban vui cho chính chúng ta.Thật ra, thường khi có một sự việc gì bất ổn xảy đến, tự đáy lương tâm ta luôn có một tiếng nói khe khẽ bảo rằng ta đang tham hay đang sân, đang si đó. Nhưng vì tự ái và lòng tranh chấp, ta dùng những lý luận hay ho để biện  minh cho hành động và lời nói của mình, che phủ lên cái siêu âm nhỏ bé kia đi, tự tạo tội và hại lấy chính ta.Ðau khổ chất chồng, nạn tai dồn dập, chúng ta mới hướng về đức Quán Thế Âm. Quá trình Ngài đã chịu bao oan khiên thua thiệt ở đời, luôn cam lòng nhận lỗi về mình để tu thân bồi đức. Niệm danh hiệu Ngài để làm sáng hạnh từ bi trong ta, để thấy ta đã bỏ quên chính ta từ lâu lắm rồi. Ta sống thật cô đơn hiu quạnh làm sao giữa chợ đời náo nhiệt. Ta sống thật bon chen giả dối làm sao giữa xã hội tranh đua. Tận cùng trong giây phút canh thâu vắng lặng, ta chợt thấy dấy sáng lên một thức tâm, đem thanh tịnh bình rưới nước thật thà lên cho tánh, lấy nhành dương liễu rẩy ánh quang khai xuống cho tâm.Giã từ hận thù tranh chấp.Giã từ đen tối yếu hèn.Nam Mô Ðại Từ Ðại Bi Quan Thế Âm Bồ Tát.PVKTruyệnThiền viện Tâm Ðạo cô lập hẳn với thế giới bên ngoài. Không còn thóc, chim trời cũng lặng lẽ bỏ đi. Dấu ngựa xe đã rêu phong, cỏ mọc. Chánh điện cửa đóng then cài, hương lạnh khói tàn. Ðúng như Thông Luận tiên liệu, hai bồ gạo cấp cứu của Diệu Thanh đã ăn hết, kinh vẫn chưa viết xong. Muốn hoàn tất phải có vật thực. Cho mướn đạo viện thì ồn ào quá. Ngăn trở việc viết kinh. Cách giải quyết tốt nhất vẫn là làm vú giữ em. Quyết định xong, thầy trò thiền sư Tâm Không chuẩn bị. Mọi phương tiện được thi hành để đạt mục đích.  Ngày hôm sau có một phu nhân mang hai đứa con đến gửi. Thiền sư trước kia vốn con nhà quyền quý, giàu sang. Sống trong nhung lụa. Có a hoàn hầu hạ. Chưa từng phải động tay tới các việc hạ tiện. Không màng giá cả, cho sao lấy vậy. Miễn qua được tiểu hạn để viết kinh. Vị thí chủ tự động trả công mười đồng tiền kẽm một ngày. Thiền sư chẳng cần suy nghĩ, mĩm cười gật đầu. Khách đi khỏi. Vô Lực ái ngại nhìn sư phụ. Một tay bồng em, tay kia lần tràng hạt. Vẫn chẳng bỏ tánh trào lộng. Sư huynh khều Thông Luận ra chỉ:- Coi kià, sư phụ đã về ngôi chánh đẳng chánh giác. Ðắc quả vị NHŨ MẪU PHẬT.Cả hai cùng cười. Án thư và tàng kinh các phải dẹp qua một bên. Nôi và đồ chơi trẻ con được dọn ra. Ðôi khi chúng khóc nhiều quá, Thông Luận chưa giữ con bao giờ cuống quít không biết phải làm gì. Vô Lực nguyên là một phú thương, tháo vát nhưng liều lĩnh. Có kinh nghiệm. Lấy đại đồ tế tự để dỗ em. Sư huynh gõ ầm lên. Chúng nín bặt.Sáng hôm sau Vô Lực băn khoăn:- Này sư phụ. Mụ ta thật tệ. Nuôi con mụ ăn ngày hai bữa. Trông nom, tắm rửa. Cực khổ đủ điều.  Ðáng lẽ họ phải trả mười hai tiền.Thiền sư gật gù:- Có lý.Ðược thể sư huynh bồi thêm:- Ngày mai sư phụ biểu họ mang đồ ăn tới. Nếu không, phải trả thêm.Thiền sư cười:- Nên lắm.Bỗng hai thầy trò cùng ngưng đàm thoại. Ðăm chiêu nhìn ra sân đạo viện. Trong cái im lặng, như có gì vướng víu, trăn trở. Bức tượng Quán Thế Âm bồ tát đứng sừng sững, bằng thạch cao trắng toát. Mới hiền hậu, dịu dàng làm sao. Từ điển tỏa ra. Tâm lượng vô cùng, vô biên. Một gợi cảm thâm sâu vào lòng người.  Vô Lực bỗng nhớ về dĩ vãng. Một thời tiền rừng, bạc biển. Vàng lụa đầy nhà.  Ðã bỏ hết, kể cả vợ con để xuất gia cầu đạo. Sư huynh lắng nghe lòng mình. Trong tận cùng đáy sâu tiềm thức, văng vẳng:- Chí một hảo hớn tựa Thái Sơn. Lượng rộng như Ðông Hải. Ðội đá vá trời.  Ðạo lớn coi trọng. Ngàn vàng xem khinh. Lẽ nào đi băn khoăn nài nỉ thêm bớt, cò kè vài đồng tiền kẽm. Vì đâu nên nổi?Tỉnh ngộ, Vô Lực phá lên cười. Nói bâng quơ:- Thì ra mình tham.Thiền sư cũng sãng khoái cười theo:- Ta cũng vậy.Sư huynh hồn nhiên:- Thì ra hai thầy trò mình đồng thanh tương ứng.PHB

 

Vàng muôn bạc tỉĂn cơm hai bữaSanh lão bệnh tửCó của bỏ khôngXuất gia tu PhậtÉp thân ép xácMuốn được thành PhậtLại hóa ra maNam Mô Bổn Sư Thích CaDẹp bỏ cái taChẳng cầu chẳng vọngNuôi dưỡng cái tríGiữ cho quân bìnhMới là Ðạo nhơn.NM  LuậnTừ đầu đến giờ kinh vẫn xoay quanh một vấn đề quan trọng nhất là kiến tánh để lập lại quân bình.Chuyện đời thành bại, được mất, biến đổi vô thường. Ngay thân xác chúng ta, sinh lão bệnh tử, cũng không ra ngoài lẽ ấy. Ham muốn một cái gì vĩnh cửu, chúng ta dấn thân vào đạo để mong thành đạt một quả vị đời đời. Thế nhưng, càng ham muốn thì càng tạo chiến tranh, càng ép mình thì càng gây động loạn. Sự tranh chấp giữa cái mình đang là và cái mình sẽ là xẩy ra liên tục trong ta, không một giây phút nào được hồn nhiên an lạc.Có một ham muốn sẽ thành tựu được là ham muốn thấy rõ chính mình, thấy sự tham lam vọng cầu của mình, dể chịu dừng lại chấp nhận ngay cái mình đang có, trong cái hoàn cảnh đang là. Ngay phút giây đó, mọi dục vọng đều lắng động, mọi tranh chấp đều rã tan, sống theo dòng đời thong dong tự tại, noi theo dấu chân xưa của đức Thích Ca mà trở về chốn cũ quê xưa.PVK  TruyệnSư đệ Thông Luận trước kia tu tại thiền viện Hồng Bích. Ít tham vọng. Thí phát quy y từ lúc còn trẻ. Nghiêng về thanh giới. Chiến đấu với bản thân rất anh dũng. Phần tự thắng có vẻ ngang ngửa. Không muốn lấn lướt. Chỉ cầu huề.Một bữa có bạn cũ rủ rê. Kiếm cớ xuống núi. Cùng nhau âm thầm chén tạc, chén thù. Này kia, kia nọ. Sáng hôm sau về Ðạo viện, tìm cách công quả gở lại. Sư đệ lau chùi, dọn dẹp chánh điện. Quét sân, làm vườn. Gánh nước, tưới cây. Thường khi bỏ ăn, quên ngủ. Ðắp bù cho kỳ đủ mới thôi. Ai cũng khen là một người đạo hạnh hiếm có.Ngày tháng thoi đưa. Ðã năm lần hoa đào nở. Công cuộc tu hành cũng chỉ có bấy nhiêu. Cứ hụt là châm, thiếu thì bù. Thông Luận chẳng bao giờ có dư … đạo quả bồ đề.Nhân ngày rằm. Có cư sĩ họ Vương đến vãn cảnh Chùa. Khoe đã đắc thiền. Thông Luận thích lắm. Mơ ước được như thế. Rắp tâm muốn đạt được phép ngôi mãi không nằm. Năn nỉ xin cư sĩ biệt truyền.Tối hôm đó, nửa đêm lên chánh điện thực hành. Tọa trên bồ đoàn. Quyết ngồi tới sáng. Thủ đắc cho kỳ được như họ Vương.Hai giờ: Sư đệ nhập định. Êm ả, phiêu diêu.Ba giờ: Ðầu gối bắt đầu nhức nhối. Phải cắn răng để gia trì công lực. Tạm yên.Bốn giờ: Cương độ đau đớn tăng thêm. Nước mắt, nước mũi trào ra. Nghiến răng khổ hạnh chịu đựng. Dẹp xong.Năm giờ: Toàn thân mồ hôi lạnh tháo ra. Xương đầu gối, cổ chân đau chết điếng. Thần kinh dường như hoàn toàn tê liệt. Ðôi mắt đã thất thần. Ý chí vùng lên mãnh liệt như ngọn đèn sắp hết dầu. Tử thủ gồng chịu. Nương tựa, bám víu vào lời vàng của Vương cư sĩ:” Phải có căn cơ và hội đủ sức kiên trì. Trong cái thập tử nhất sinh, một luồng ôn điện cực mạnh sẽ xuất pháp từ đốt cùng của xương sống. XÒA ra bàn tọa. Chuyển vào hai chân. Mạch đã thông. Muốn ngồi bao lâu tùy thích. Không còn ai có thể tranh hơn. Trở thành vô địch. Gọi là ÐẮC THIỀN. Thường thì hành giả không ngồi được lâu. Trong thế gò bó của bán hoặc kiết già hay bị đau nhức  Mạch bị bế. XÒA là một hiện tượng của sự khai thông, thoải mái“.Sáu giờ: Qua một chu kỳ lũy tiến đau đớn đến cùng độ Sự nhức nhối lại trở về tuần tự như vòng đầu.Bảy giờ: Không thấy XÒA.Tám giờ: Trời đã sáng rõ. Chẳng thấy XÒA đâu. Ngờ là căn kiếp mình chưa đủ. Hai chân tê bại. Những chổ bị cấn trong tư thế bán già đều bầm tím. Phải có người dìu mới đi được …Vật đổi sao dời. Thông Luận được chuyển qua tu tại thiền viện Tâm Ðạo. Nhân buổi trà đàm, sư đệ đem chuyện xưa ra hỏi:- Bạch sư phụ. Người tu qua các kỳ kiếp, vào thời điểm nào thì XÒA?Thiền sư Tâm Không:- Lúc không còn mong cầu ÐẮC THIỀN.

 

 Lục tự sáu chữTrì niệm thường hằngKhông phải, không tráiKhông đúng, không saiThấy phải thì làmThấy trái phải sửaTự mình trách nhiệmKhông được đổ thừaLúc phải, lúc tráiLúc đúng, lúc saiCũng luật tiến hóaCó gì mà ngạiRa vào như khôngÐi đi, lại lạiDi đà sáu chữCái đạo vẫn tròn.NM  LuậnNam Mô A Di Ðà Phật là một câu niệm xưa nay rất được nhiều người trì tụng để hồi hướng về cảnh giới Tây Phương Cực Lạc hay Niết Bàn.Nó cũng là phương tiện để hành gỉa quên đi hết mọi chuyện thị phi, đau khổ của cuộc đời động loạn cho tâm tư được phẳng lặng quân bình.Niệm Phật cũng là dùng nhất niệm hầu dẹp đi cái tâm phân biệt đúng, sai, phải, trái để trở về tâm không, không mê, không chấp. Không chấp điều sai mà cũng không mê điều đúng. Không diệt điều trái mà cũng không tôn vinh việc phải. Không mặc cảm mà cũng chẳng tự phụ về mình. Không lệ thuộc mà cũng chẳng kỳ thị người khác. Không mê chấp đúng sai không phải là không biết điều gì sai, điều gì đúng mà là vẫn làm điều đúng, sửa điều sai nhưng không coi trọng chuyện thành bại, mong cầu kết quả việc mình làm. Cái dũng của người tu là phải dứt khoát chọn lựa một con đường rồi trách nhiệm lấy chính mình, những hành động tư tưởng lời nói mà mình đã tạo tác, không còn phân vân rụt rè để rồi đổ lỗi cho hoàn cảnh hay ai khác ngoài mình.Dấn thân để thấy mình, để phát triển khả năng của mình, là khả năng tự lập lại quân bình trong mọi hoàn cảnh. Ðó là cái dũng vô quái ngại, cốt sao hiểu được mình là chính, mọi hư danh quả vị là khinh. Vượt qua sắt thép chận rào chỉ bằng vào một niệm Lục Tự Di Ðà để bước vào Trung Ðạo. Lúc ấy thì người niệm và câu niệm đã là một, chỉ còn sống tòng theo mệnh trời, thuận với tự nhiên, hòa cùng vạn vật.PVK TruyệnTrong các đệ tử tại gia của Thiền sư Tâm Không, có cư sĩ Tự Thiên Ái và Ðào Thất Miên.Họ Tự, theo tử vi lý số: dương nam, sơn đầu hỏa. Tánh nóng. Mê đánh cá trong thú chọi gà. Tửu lượng khá. Thường lui tới thiền viện Tâm Ðạo. Ưa nghị sự, bàn bạc lý thuyết kinh điển. Gặp cơn binh lửa, thất tán vợ con.Thiền sư nhiều lần khuyên xuất gia tu hành, nhưng không chịu. Thiên Ái bình sinh chẳng nghe ai. Chỉ nghe mình. Rất tự hào về nét phóng đãng riêng. Nhân sinh quý thích chí, như các danh nhân lúc về trí sĩ. Vui chơi, không muốn bị kiềm tỏa. Khi nhiệt tình đam mê, bất chấp tất cả. Nhiều lần tưởng chừng táng gia bại sản, rồi lại tự vực được dậy. Chèo chống cũng khá.Sau cư sĩ gặp lại được vợ con. Gia đình đoàn tụ. Từ đó thưa tới đạo viện.Họ Ðào tính tình vui vẻ. Ðường tơ duyên có hơi chậm.  Ðã ngoại tứ tuần mà vẫn chăn đơn gối chiếc. Sau đó cặp với môt bà góa. Hương lửa cũng khá nồng.Một bữa lên Ðạo viên chơi. Bén mùi thiền ở lại ít ngày. Rồi quyết định xuất gia luôn. Tu viện sống theo lối tự túc, bất tác bất thực. Sáng sớm các thiền sinh phải vác cuốc ra đồng làm việc. Tối về học kinh kệ. Thất Miên mắc chứng mất ngủ. Tinh thần có hơi nhược. Thân bệnh nhiều. Không kham nổi các việc nặng nhọc. Ðược ít lâu, có ý ngán. Lại thêm bà góa đưa tin, giọt lệ vơi đầy. Nhớ nhung tình tự. Không thể cầm lòng. Bèn xin tạm hoàn tục.Nhân buổi trà đạo, Thông Luận thắc mắc:- Này sư huynh. Ðã lâu lắm, không có tin tức gì của Tự cư sĩ.Vô Lực châm biếm:- Thiên Ái vốn tự cho mình như cánh chim bằng. Vẫy vùng lướt gió. Ngoài vòng cương tỏa. Nay vợ trói con buộc, làm sao cất cánh.Thông Luận:- Còn cư sĩ họ Ðào?Sư huynh phá lên cười:- Diù bà góa về miền cực lạc.Thiền sư chiêu một ngụm trà, xen vào:- Thì cũng là NHẤT NIỆM.PHB    
Cái gì cũng cườiCái  gì cũng yênMới thấy đảo điên là quýCái  lúc nghiêng ngửaBiết sửa cho ngayCái  lúc tâm độngBiết lập quân bìnhCái  gì rung độngCái  gì sống độngThấy rõ được mìnhLà con người tỉnh thức.NM  LuậnCó loạn ly mới biết được giá trị của anh hùng. Có thử thách mới đo được thực chất của người tu đạo. Thế giới Cực Lạc vốn do tâm  mà sinh, chứ không phải từ một địa điểm hay hoàn cảnh nào đó mà phát. Sự giải thoát không chỉ xảy ra ở chốn thiền lâm thanh tịnh, mà phải ngay cả chợ đời náo nhiệt, đến tận chốn địa ngục khổ đau. Sự giải thoát đó là trạng thái lập lại quân bình khi đã phá được mê chấp.Phải hướng nội vô cùng để thấy được tận căn gốc những rung động tình cảm của mình, để nuôi dưỡng được sự sống động trong tâm mình.Ðó là sự tỉnh thức. Tỉnh thức để sống bình thường, sống vô tư thật thà, sống hồn nhiên an lạc, sống một cuộc đời đáng sống.PVK  Truyện  Gà đã gáy sáng. Vô Lực chuẩn bị đi làm việc. Trên đường chú tâm suy gẫm về đạo từ: “Phải tu mới viết kinh được”.Sư huynh tùng sự tại xưởng ấn tống. Giữ việc kiểm soát các mộc bản. Trong số thợ khắc có Linh Tam Muội. Chồng bà là bạn của Thông Luận. Nhờ ông giới thiệu Vô Lực mới được làm việc tại đây.Ngày đầu tiên sư huynh nhận nhiệm sở, họ Linh đã lên tiếng:- Tướng công tôi là chỗ thâm giao với chủ xưởng. Mong tiên sinh cần mẫn làm việc. Ðó cũng là một cách trả ơn.Ngày hôm sau đến cuối giờ Dậu, theo qui ước là giờ tan sở. Vô Lực chuẩn bị ra về. Tam Muội nhắc chừng:- Tiên sinh, ở đây phải làm hết việc. Nếu chưa xong nên ở lại.Sư huynh không được vui. Tắt nụ cười trên môi. Thợ khắc được chấm công theo số lượng mộc bản. Càng ngày càng sản xuất nhanh. Không quan tâm đến phẩm. Nhiều quá Vô Lực sửa thiếu chính xác. Ngày nào cũng được nghe họ Linh phê bình:- Tiên sinh, mộc bản còn khá nhiều lỗi. Ngươì ta mắng vốn đấy.- Làm việc kiểu rùa bò thế này, làm sao cho kịp.- Các hạ ngủ đấy  ư? Mau lên chứ!Sư huynh vẫn thanh tịnh. Chăm chú làm việc. Ðiều khiển tiểu não không cho thu nhận nữa.Mụ nói mụ nghe một mình.Cho đến một ngày.Công việc ứ đọng. Mắt Vô Lực đã mờ đi.Không còn khả năng giải quyết hơn được nữa. Trong số anh em đồng nghiệp có người tốt bụng lại phụ.Sự kiện được giải tỏa.Ngày kế sư huynh vừa bước vào xưởng, Tam Muội cằn nhằn:- Tiên sinh để cho họ sửa phụ, mộc bản càng ngày càng tệ hại hơn.Sư huynh cau mày.Không tự chế được nữa, hỏi vặn lại:- Này Linh đại tỷ.Khá kiếm một người toàn vẹn hơn để thay thế.Kẻ hèn này sẽ ra đi tức khắc.Tam Muội cũng chẳng vừa:- Làm việc phải có lương tâm chứ!Vô Lực khinh bỉ không thèm trả lời.Máu giận nghẹn họng. Ðúng giờ phủi tay ra về.Công việc còn ngổn ngang.Ðến nhà, Thông Luận chạy ra:- Này sư huynh, Linh phu nhân than phiền  nhiều lắm đó.Ðể ngu đệ kể cho nghe.Vô Lực chưa nguôi cơn giận, khoát tay:- Thôi thôi, đừng nhắc đến con mụ lắm điều và gian ác ấy nữa. Kể từ đó sư huynh bị mất điển. Không hóa văn được.PHB   
Di Lạc là yên vuiMưa thuận gió hòaLúc động, lúc tịnhÐúng lúc, đúng thờiRa vô dễ dãiThấy chật mà vừaThấy rộng cũng xongÔng làm ông ănÔng rảnh ông chơiAi cù  ông nhộtAi đánh ông đauÔng như trẻ nítVô tư hồn nhiênNM  LuậnÐến đây là hoàn tất một giai đoạn kiến tánh để tự khai mở Kỷ Nguyên Di Lạc trong mình.Di thiện tối lạc. Người tu trở thành một thiện nhơn ban rải sự an lạc cho mình và chung quanh. Trong mọi hoàn cảnh đều hướng nội lo khai thông khiếm khuyết để hòa cùng tự nhiên. Sự thích ứng với hoàn cảnh ở đây không phải là một đức hạnh đè nén ép mình, mà là một thái độ sống không còn ham muốn cưỡng cầu.Sống thong dong tự tại nhưng luôn luôn trách nhiệm lấy chính mình. Sống vô tư trẻ thơ nhưng luôn luôn tỉnh thức. Sống hòa bình vì không còn tranh chấp bên trong. Sống đại đồng vì thấy rõ ta và mọi người không khác.Tánh có vạn thù, nhưng tâm chỉ là nhất bổn. Tâm thương yêu đời đời bất diệt.PVK  Truyện Cư sĩ Dương Thanh Tu đẹp duyên cùng Mạch Liên Nha.Sắt cầm rất là hòa hợp. Pháp danh của hiền nội là Hà Tiên. Họ Dương là một người khác thường. Ít nói, nhiều suy tư.Cái nhìn phức tạp. Thường vẽ thêm chân cho rắn. Thờ đức Sơ Tổ.Ngày rằm, mùng một hương khói đều đặn.Bữa kia Thanh Tu đi chợ mua trái cây về cúng. Mạch phu nhân đem rửa để đặt lên bàn thờ. Bổng thất kinh kêu lên:- Trời  ơi! Sao tướng công chọn toàn trái thối và dập thế này?!Cư sĩ không trả lời, thản nhiên hỏi lại:- Người nào cũng lựa loại tươi tốt. Thứ này chủ tiệm bán cho ai?!Trời tiết Ðông lạnh giá. Họ Dương đem về một lố quạt kết bằng lông cánh chim Hồng Hạc. Liên Nha sửng sốt:- Mô Phật! Không có nhu cầu.Thanh Tu đủng đỉnh:- Cửa hàng của họ ế quá. Tội nghiệp mua giùm.Có một lần Hà Tiên đi chợ mua cua. Nhờ cư  sĩ bắt nước sôi luộc. Khi chín bưng ra bàn ăn. Lọng cọng vấp ngã xõng xoài.Ngồi dậy trong tư thế thiền, niệm chú Vãng Sanh. Phu nhân ngạc nhiên hỏi:- Tướng công đọc chú để chi vậy?!Họ Dương mặt nghiêm trọng:- Ðể tiêu oán thù. Không muốn hồn cua làm té thêm lần nữa.Nhất bất sát sanh, điều mà Thanh Tu ngại nhất. Ðể trừ kiến trong nhà, đem kẹo bỏ khắp nơi. Khi đã bu kín, nhẹ nhàng dem ra ngoài vườn. Lên đạo viện thỉnh kinh, mọi người đều kén những bộ đẹp trưng bầy trong tủ sách tại gia.Riêng cư sĩ hoan hỉ lựa những quyển bị loại vì đóng ngược và thiếu trang.Họ Dương sống khép kín. Nhất định lập đại hạnh. Lấy thua làm được. Lấy thiệt làm vui.Lúc nào phong thái cũng trang trọng, phòng thủ. Dung chứa nhiều thầm kín. Không thể nghĩ bàn.Một hôm, bỗng có một thiếu nữ. Tuổi mới cài trâm. Sắc nước hương trời, diễm tuyệt. Ði ngang qua.Thanh Tu kinh hoàng. Mở to đôi mắt. Hai tay chấp trước ngực. Hướng về phía tiểu cô nương. Vái lia lịa. Lâm râm cầu nguyện. Ðoạn quay lại rầy bọn gia đinh:- Tụi bây trần trược. Có mắt mà không thấy núi Thái Sơn. Chính là Sơ Tổ đấy.Khá cúi đầu thi lễ.Cả bọn ngơ ngác … Sự  kiện này vượt ra ngoài trí  óc bình thường của chúng.PHB 
Nhất phẩm tiênLý Thiết QuẩyTừ đẹp hóa xấuTừ sang hóa hènÐạo Trời ở trongLuật trời ở ngoàiTrong ngoài hiệp nhấtTrên dưới hòa đồng.NM  LuậnBát tiên là tám vị tu thành đạo được lưu truyền trong truyện ký. Ðó cũng là tám trạng thái tiên gia, tám giai đoạn tu chứng phải trải qua của người cầu đạo.  Những phẩm tiên này đều có sẳn trong chúng ta chứ không phải thuộc về những người đặc biệt.Ở đây đó là tám giai đoạn kiến tánh để nhận chân ra bổn lai diện mục của mình.Phẩm hạnh đầu tiên là thực thà công khai những mặc cảm, những lỗi lầm, những xấu xa của mình ra để bước vào tâm đạo. Cái đẹp thân xác chỉ là vô thường và sự giàu sang danh lợi chỉ là phù phiếm. Bỏ đi cái đẹp, cái giả bên ngoài để nuôi dưỡng tâm trong sáng là vun bồi thiên đạo bên trong. Chấp nhận sự khinh miệt, chê bai, xa lánh của người đời và dư luận là thể hiện luật nhân quả của đời trước và đời sống hiện tiền.Trả vay sòng phẳng thì rũ sạch nghiệp trần. Ðời chẳng màng, chẳng lý đến ta nên ta sống thong dong, an lạc. Ta chẳng ham, chẳng cầu danh lợi của đời nên ta sống tự tại, thảnh thơi.Chống thiết trượng xin cơm ngàn nhà để chà tan tự ái.Ðường thiên lý vân du. Quẩy hành trang kiến tánh. Ðộ ta và độ người.Tròn một kiếp nhân sinh.PVK  Truyện Diệu Liên Hoa là con nhà quyền quý giầu sang, thế gia vọng tộc. Có tâm tu từ nhỏ.Lúc thiếu thời hay theo bà nội lên chùa lễ Phật. Mỗi khi có điều nguyện, thường ăn chay để tỏ lòng tôn kính.Lớn lên, gặp lúc quốc phá gia vong. Thức ngộ cuộc đời dâu biển, mong manh như bọt nước, sương mai.Muốn tìm một lẽ sống bất biến và hằng hữu đời đời.Dứt khoát trả giá để chọn đường tu.Lấy pháp hiệu là Tâm Không. Quy y tại đạo viện Hồng Bích.Tổ rất thương vì tính khí thật thà, chân chất. Có sao nói vậy không thêm bớt mảy may.Khi vân du, thường được hầu kề bên. Lúc đăng đàn cho được phụ diễn. Trình độ tri kiến càng ngày càng khai triển. Trí tuệ mở mang ra nhiều.Thầy khen, đồng môn quý mến. Các huynh tỷ gọi yêu là cô tiên. May cho xiêm y đủ mầu để múa hát vào các dịp lễ.Danh tiếng nổi như cồn. Ðường tu đến đó kể cũng gấm hoa thật.Tử vi của Liên Hoa có Tham Lang, Vũ Khúc đồng cung tại Mệnh, nên khí số vận hành thường tạo ra sóng to gió lớn không ngừng. Một ngày đẹp trời, bỗng thấy lớp áo tiên là giả.Trên đường giải thoát đến vô cùng chẳng dừng chân tại đó.Bữa kia Thông Luận đang lau chùi, quét dọn chánh điện. Không hay biết Liên Hoa đang cười chúm chím đứng nhìn rồi nói:- Sư huynh à! Sao muội thấy yêu sư huynh quá!Thông Luận sợ hãi, lùi dần vào góc nhà. Mắt nhớn nhác như trốn chạy.Giọng cương quyết:- Không bao giờ.Không đời nào.Cái phẩm hạnh của một người xuất gia không cho phép như thế.Nói xong ngồi xuống tọa thiền, tịnh khẩu niệm Phật. Liên Hoa vẫn đứng yên tại chỗ, cười hồn nhiên:- Tiểu muội chỉ phát biểu sự thật trong cõi lòng mình mà thôi!Ngoài kia nắng ấm trải đều trong vườn hoa.Một đàn chim ríu rít vô tư chuyền trên các cành cây.Sau đó vì phá giới luật, Diệu Liên Hoa phải rời tu viện.Tâm không, túi cũng không. Cởi trả áo Tiên, khoác chiếc y Hành Khất rách nát. Cơm bình bát mười phương độ nhật.Trên đường dài vạn LY’ chỉ còn lại con tim lành lặn. THIẾT tha QUẨY gánh Yêu …Yêu … Yêu Thật là Yêu vào đời.

Nhị phẩm tiên
Hớn Chung LyNóng như lửaÐích thị tự áiLấy thất bại mà trịLấy chê bai mà đốtThấu suốt lẽ huyền viPhản lão hoàn đồngVô tư hồn nhiênNM LuậnPhẩm hạnh thứ nhì là dẹp bỏ tự ái. Dẹp bỏ bằng cách dấn thân, phơi trần bộ mặt thật của mình ra công khai với đời. Trong mọi chuyện càng nôn nóng, dục tốc thì càng chuốc lấy thất bại. Càng nói thật về mình thì càng bị chê bai. Nhưng chính con người sân si nóng giân đó mi đích thật là mình. Càng chối bỏ nó thì càng vun bồi tự ái, tánh sân si lại bộc lộ ra một dạng vi tế phức tạp hơn. Tuy thế, Trời không phụ kẻ dấn thân, ban cho thất bại và chê bai để đốt tiêu tự ái.  Ðến lúc hoàn toàn chấp nhận con người thật của mình mới thấy rằng nhờ hoàn cảnh và người đời tận tình điêu luyện ta mới thấy lại được bộ mặt thật, cái bổn lai diện mục ta cứ lầm tưởng là cao quý lắm, không ngờ chỉ là một trong những nhãn hiệu tham sân si của lục dục thất tình.Cùng là tự ái, nhưng hướng ra ngoài là bảo vệ cái thể diện, danh giá phù du giả ảo. Hướng vào trong là thương yêu tâm hồn đã từ lâu cằn cỗi quạnh hiu. Mới thấy đạo Trời vi diệu thâm sâu. Tình đời tạm bợ nhưng là bãi trường thi cho tâm linh tiến hóa. Quay lửa sân vào trong để đốt tiêu tăm tối. Lấy quạt bồ phe phẩy để làm mát dạ tranh đua. Cõi hồng trần lại tiếp tục thong dong nhập cuộc. Chơi tiếp cuộc vui của thời thơ ấu vô tư.PVK  Truyện Từ  khi xuống núi Diệu Liên Hoa thành lập một đạo viện. Có tờ ngôn luận riêng lấy tên là “Vô Minh”. Mỗi tháng thông tri một lần. Hoàn toàn cởi mở. Bàn về toa thuốc tiêu độc, giải thoát khỏi các tập quán giả tạo, gò bó và trói buộc con người. Sống thong dong, thoải mái và hồn nhiên. Dược liệu để bào chế là TÌNH YÊU.Tổ khai khoá lễ vào Hạ tại Kim Chung Ðại Thế Giới. Nơi sanh sát đỏ đen. Nhóm Vô Minh cũng về phó hội.Ngày thứ nhất Tổ dùng phép Ðiệu Hổ Ly Sơn. Khen nhóm này: Ðã bước vào đạo tâm, thấy được cái Chánh Diện Không. Thông Luận và Vô Lực hớn hở như diều gặp gió.Ngày thứ nhì Tổ đi chiêu Võ Tòng Ðã Hổ. Ðem Liên Hoa ra bêu xấu nhục mạ. Trăm dâu đổ đầu tằm. Ghép cả nhóm vào thành phần của khối … bên kia. Khiến khối … bên này quạt lò than hồng.Ngày thứ ba chuyển sang thế Hạ Thủ Tuyệt Diệt. Tổ đưa Liên Hoa lên dàn hỏa. Thông Luận thất sắc niệm chú:- Nam mô đại từ, đại bi, cứu khổ, cứu nạn Quán Thế Âm bồ tát.Vô Lực mặt mày tái mét. Hoang mang lên tiếng nửa than trách, nửa ướm hỏi:- Dùng đến kế sách này thì khủng khiếp quá. Chân diện mục đâu phải là ngọc Xá Lợi, mò tìm trong đống tro tàn mà thấy được ư?!Cư sĩ Dương Thanh Tu và Hà Tiên phu nhân cùng một quan điểm. Ái ngại kiếm lời an ủi. Thấy mọi người có vẻ eo xèo, Liên Hoa điềm nhiên hỏi ngược lại:- CHÁNH DIỆN đã là KHÔNG, còn có gì để mất nữa?! Chẳng lẽ lại sợ cháy mất cái mặt giả này sao?!Nói xong kêu Vô Lực và Thông Luận dọn gánh “Vô Minh” bầy ra. Hàng ế dài. Dàn hỏa lửa bùng lên dữ dội. Cả năm nóng rát, mặt bị cháy nám. Phỏng và đau tê đi.Trên tòa giảng Tổ bế mạc khóa lễ bằng một câu trào lộng:- Tiếng gọi TÌNH YÊU của Diệu Liên Hoa không bằng tiếng kêu của hòn bi Roulette.PHB

 

Tam phẩm tiênLữ Ðồng TânHam vinh hoaMê danh lợiTự lột áoBỏ công danhÐạt hư khôngThẩy trống không.NM LuậnVinh hoa danh lợi muôn đời vẫn là miếng mồi thơm, là cái đích nhắm đến cho hầu hết mọi người. Nhưng sân khấu cuộc đời cũng có cái mặt trái phũ phàng của nó. Sự thật chốn hậu trường đã giết chết bao trái tim nhiệt huyết hăng say.Dầu sao thì cũng phải dấn thân mới không uổng phí một kiếp người. Có lăn lộn trong trường đời mới nếm đủ vị chua cay mặn nồng chát đắng. Vun bồi cho lắm cũng có lúc trắng tay. Cơ trí cho nhiều cũng có hồi thất cơ lỡ vận. Tận cùng đáy đam mê, chóp đỉnh cao danh tướng, chợt thấy mọi việc mất còn như một giấc chiêm bao, như bọt nước, như sương mai buổi sáng.Rút phăng tuệ kiếm chém lìa mồi danh lợi, chặt đứt bả vinh hoa. Rảo bước giang hồ bốn phương tám hướng. Từ Không đến rồi lại trở về Không. Có khác chăng chỉ là một thức tâm, một đuốc tuệ đời đời thắp sáng.PVK TruyệnSư đệ Thông Luận nguyên là một võ quan phóng đãng và trăng hoa, ngành thủy binh. Sanh bất phùng thời. Gặp lúc vận nước suy vong, khói lửa điêu tàn. Bị bắt làm tù binh. Mấy năm sau mới được thả ra. Lúc đó triều xưa đã hoang phế, thân phận ngỡ ngàng như cánh bèo mặt nước. Tỉnh giấc mộng kê vàng. Xuống tóc xuất gia, nương mình trong đạo viện Hồng Bích. Lập hạnh đầu đà. Tự chế bản thân trong khuôn thước ngũ giới. Tiếng lành đồn xa, người trong làng rất cảm phục đức độ tu hành. Ban hương nguyện tôn làm đạo trưởng thay thế Vô Lực. Từ đó càng ra sức giữ gìn phẩm hạnh. Con người thật bị đè nén, áp chế đôi khi cũng có bung ra. Trong tâm thức luôn luôn có nội chiến. Lòng thường không được yên. Nhân buổi trong làng có họp hội đồng chức sắc, sư đệ bèn tới dự. Bỗng nhiên xin phép đứng dậy, đọc tờ XÁM tự lột mặt nạ mình. Trả lại áo tràng và tước vị rồi tạ từ mà đi.Ít lâu sau, Vô Lực thăm gia đình dưới quê trở về. Thấy sự thể, lòng bỗng do dự phân vân. Sư huynh trước kia cũng là một võ quan, gặp lúc triều đại hưng phế, bỏ đi buôn. Nhờ trí óc lanh lợi, mánh lới nên trở thành phú thương. Chứng kiến nghĩa đá vàng hương lửa chẳng còn son sắc một lòng. Chợt thấy thế tình ấm lạnh bất thường. Cuộc đời phù du ảo giả. Thí phát quy y cửa đạo. Bản tánh ngang ngược, ngạo mạn, nặng đầu óc kỳ thị. Vô Lực thường chống đối ngầm ban hương chức. Bị phế danh hiệu đạo trưởng. Sư huynh nghiệp tâm vốn đã chất chồng, tức nước muốn vỡ bờ.Một ngày nắng đẹp, Tâm Không và Thông Luận về thăm tu viện. Vô Lực mừng lắm rủ nhau ra bờ hồ ngắm cảnh. Luận về đạo rất giao cảm và tâm đầu ý hợp. Lúc chia tay chỉ vào bụi cây thưa phía sau đạo viện:- Hay là ngu huynh chui lỗ chó này xuống núi?!Tâm Không cười lắc đầu ghé tai Vô Lực nói nhỏ, rồi vẫy tay chào thư thái ra đi.Ngày hôm sau đại chúng đang chuẩn bị tọa thiền, hốt nhiên sư huynh đem tờ XÁM của mình ra đọc. Giọng run run và lạc hẳn đi. Phải dùng hết sức bình sinh để tự trấn tỉnh. Ðoạn vái chào mọi người đi thẳng ra cửa tam quan hạ sơn. Ở đó Tâm Không và Thông Luận đã chờ sẵn với cỗ xe song mã.Dư luận bùng lên như lửa Trời, lên án gắt gao những kẻ đã phá giới luật.Vô Lực ngồi trong xe đưa mắt nhìn ra. Ngoài kia núi rừng bao la hùng vĩ, đẹp tuyệt vời. PHB

  

 

Tứ phẩm tiênHà Tiên CôYêu thật là yêuThương thật là thươngKhông nam, không nữÂm dương hợp nhấtThánh thai phát sinhTâm sáng đời đời.NM  LuậnPhẩm hạnh thứ tư là mở tâm thương yêu. Chúng ta nhiều khi chỉ thương những người thân thuộc và yêu những kẻ hợp tánh hợp tâm. Ðó là thứ tình thương yêu có điều kiện và dễ dàng thay đổi theo thời gian hay hoàn cảnh.Thương yêu thật sự chỉ có khi đã biết yêu thương chính mình! Buông bỏ mọi phiền não vướng bận trong tâm. Tâm trống trải mới có chỗ mà dung chứa tình thương được. Một trái tim đầy ắp mặc cảm và thành kiến thì chỉ trao đổi cảm xúc chứ còn chỗ đâu mà chứa đựng thương yêu?!Mở tâm thương yêu mới thấy rằng ta và mọi người không khác. Bệnh của mọi người cũng là bệnh mà ta đã cưu mang. Chỉ có thật thà chấp nhận cái bệnh của mình mới có cơ may hết bệnh. Cho nhau cái thật thà đó, nhiều khi không phải bằng lời, nhưng cái từ quang đó mới đích thật là thương yêu. Không còn phân chia nam nữ. Không còn phân biệt ác ôn hay thánh thiện. Chỉ biết cho mà không cầu báo đáp. Một ý chúc lành nghĩ tốt cho nhau cũng có thể làm dịu đi một trái tim chai đá. Một lời nói thật thà có mích lòng nhưng cũng đánh thức được tận đáy lương tâm.Mang cái từ quang đó mà lăn lộn khắp chốn trần ai. Hành trang chỉ là đóa hoa sen tinh khiết, tượng trưng một trái tim trẻ thơ trong sáng như vừa mới tái sanh. Yêu trọn vẹn cuộc đời với hai mặt thiện ác như yêu sự thanh thoát của hoa sen và yêu luôn cả sự trần trược của bùn.PVK TruyệnCư sĩ Dương Thanh Tu và Mạch Hà Tiên tánh tình có tương khắc. Phu nhân thích cái gì thanh tao, nhẹ nhàng và thơ mộng. Rất yêu chồng nhưng muốn độc quyền sở hữu, kể cả trong lãnh vực tư tưởng. Mỗi khi cư sĩ đi đâu về thường bị xét nét, tra khảo. Hà Tiên rất thông minh. Trong lúc tường trình có chỗ nào vấp váp thì cứ chỗ đó vặn hỏi. Kỳ cho đến bao giờ phải thú nhận mới thôi. Trong tình chăn gối vợ chồng thích nhặt khoan thưa thớt, nhưng phải đầy thi vị diễm tình. Thanh Tu thì tham lam và háu đói. Gặp các nữ lang có nhan sắc, mắt lúc nào cũng xanh lè. Chuyện hương lửa phòng the mà làm như trời phong ba bão táp, chớp biển mưa nguồn. Ðã thế mưa gió lại cứ xập xùi, dầm dề ít có khi nào trời quang mây tạnh.Cả hai học phép KIẾN TÁNH với thiền sư Tâm Không. Họ Mạch chụp lấy cơ hội bắt phu quân ngày ngày nộp bản thấy tánh. Cư sĩ ngay tình khai hết. Thế là một trận lôi đình nổi dậy. Phu nhân vừa khóc vừa nói:- Tướng công giỏi thật! Lòng lang dạ sói. Phen này đành sâm thương đôi ngả.Sự  việc không xong, càng ngày càng lớn dần lên. Hà Tiên ngấn lệ đầy vơi than thở về nỗi Thanh Tu tệ bạc. Thiền sư nghe xong tình tự khúc nhôi, nhẹ nhàng ướm hỏi:- Thế còn cái tánh độc tài của phu nhân thì sao?!Một bữa kia họ Mạch tắm rửa sạch sẽ đi ngủ sớm, định bụng giữ chay tịnh để mai còn hành hương. Nửa đêm phu quân nằng nặc đòi chuyện mây mưa. Hà Tiên bực bội cằn nhằn, giọng kỳ thị:- Bị tình dục trói buộc, thần khí sẽ mất hết. Làm sao tu hành giải thoát?!Cư sĩ năn nỉ ỉ ôi quá đành phải cho. Sáng dậy vẫn còn mặc cảm và khó chịu. E đường tu vì thế bị trì trệ. Ðánh bạo đem câu chuyện khuê phòng ra hỏi. Thiền sư trấn an:- Trong Thiên Ðạo, âm dương phải dung hợp để lập thế quân bình. Con người không sống ngoài định luật ấy được. Chuyện đó cũng bình thường thôi.Họ Mạch dạn dĩ hơn:- Nhưng mà, bạch sư phụ hơi nhiều.Thiền sư:-Mỗi bên tương nhượng nhau một chút.Một thoáng suy tư bỗng thiền sư hỏi ngược lại:- Phu nhân có hiểu tại sao mình lại kỳ thị chuyện đó không?!Hà Tiên:- Bạch, đêm qua trước khi đi ngủ đệ tử đã chuẩn bị tinh thần giữ mình chay tịnh để dự lễ. Chẳng dè tướng công phá hư chuyện. Cứ thế này đường tu SỢ chậm trễ.Thiền sư cười:- Muốn giải thoát đến vô cùng thì phải giải thoát ngay sự SỢ HÃI này.




 Ngũ phẩm tiênLâm Thể HòaSo đo, ghen ghétRa vào điên đảoBỏ tranh chấpÐạt thong dong.NM  LuậnPhẩm hạnh thứ năm là buông bỏ tranh chấp. Sau khi qua bốn giai đoạn: Công khai thật thà, dẹp bỏ tự ái, đoạn lìa danh lợi, mở tâm thương yêu, hẳn chúng ta ít nhiều ngạc nhiên tại sao người tu vẫn còn so đo ghen ghét?!Thật ra trong muôn vạn tánh khác nhau, chúng ta có thể quy về tám căn gốc chánh. Mỗi người chúng ta có một đặc tánh riêng, là một cái chốt kẹt nhất trong tám cái chung đó. Tuy nhiên, không phải là những thứ khác chúng ta không có. Mà là ngược lại, trong chúng ta có đủ hết cả các tánh. Chỉ vì có cái nổi bật hơn nên nhiều khi chúng ta không để ý những thứ khác mà thôi.Bát tiên là tám vị tương trưng cho tám căn gốc của tánh. Họ đã nhập vào tiên giới bằng cách hy sinh buông bỏ, liều mạng bước qua thiên môn cho lửa trời đốt tiêu phàm tánh. Lửa trời đó chính là dư luận! Nhờ búa rìu dư luận mới mài dũa, giết chết đi cái tự ái, tức là phàm ngã hay cái TA, để tái sanh lại thành một con người mới, thật thà đôn hậu hồn nhiên. Thế mới biết vạn vật vốn đồng một thể. Nhờ người ta mới thấy chính ta, nhờ người ta mới có cơ hội trả bao nghiệp báo, nhờ người ta mới có điều kiện lập hạnh thăng hoa. Không có người thì cũng chẳng có được mình.Nhưng nhiều khi nhìn lại đoạn đường gian khổ đã qua, bao hy sinh buông bỏ, bao công sức vun bồi phẩm hạnh, thế mà Trời già cứ ban khổ mãi không thôi. Bạn đồng tu lại thong dong an lạc, đạo đời đôi ngả vẹn toàn. Ta không khỏi có đôi chút tỵ hiềm ghen ghét, oán trách thiên cơ, phân bì chúng bạn, tâm loạn đảo điên.Chợt bừng cơn tỉnh ngộ. Ðời ta đâu chỉ mỗi một kiếp này. Thuận cảnh bây giờ là đã vun bồi bao phước đức. Nghịch cảnh hiện tiền là đã tạo lắm oan gia. Mọi chuyện đều do chúng ta tạo tác. Nay lấy thuận làm niềm an ủi, lấy nghịch làm chí quật cường. Vùng lên ca bài ca kiến tánh. Ðánh xênh gõ phách mà hát lớn lỗi tôi, mọi lỗi tại tôi. Ðương thế đồ ung dung tiến bước. Làm vui cho mọi người thân cũng như  sơ.PVK Truyện Diệu Thanh có vẻ thầm yêu, trộm nhớ Thông Luận. Thiền sư Tâm Không biết được điều này, nhân cơ hội muốn dậy cho cả hai bài học Tình Siêu. Bèn cho phép thảo luận để cởi mở tâm tình.Sư muội ướm hỏi nhiều lần, Thông Luận nhất mực khăng khăng:- Ngu huynh chỉ thương có một mình thiền sư Tâm Không mà thôi.Diệu Thanh thắc mắc:- Tâm Không có gì hay hơn tiểu muội đâu?!Sư đê, quyết liệt hơn:- Tình yêu phải thủy chung như nhất. Chẳng đổi dời, cũng không thể chia sẻ. Xin tha thứ cho lời lẽ đường đột này.Nói xong tạ từ đứng dậy. Sư muội ngơ ngác bàng hoàng. Ở trong một tình huống hụt hẫng, chẳng níu kéo được gì. Bâng khuâng mở cửa bước ra vườn.Trời xanh trong vắt, không điểm một đám mây nào. Nắng vàng óng ánh và rực rỡ. Thiền sư đang thanh thản dạo chơi ngắm hoa ngoài vườn. Phong thái không mảy may vướng víu. Diệu Thanh lên tiếng gọi:- Sư phụ, sư phụ!Tâm Không quay lại, cươi hồn nhiên:- Lại đây! hoa Anh Ðào nở đẹp lắm. Có gì mà đăm chiêu thế?!Sư muội hững hờ nói một mình:- Tình yêu như chiếc bóng, chẳng nắm bắt được.Thiền sư như không nghe thấy, nâng niu một đóa hồng hàm tiếu, nói nựng:- Ðẹp và thơm quá, được cả sắc lẫn hương.Diệu Thanh với tay định hái để chưng trong phòng khách, Tâm Không cản lại:- Ðừng! chiếm hữu thì mất thong dong.PHB 

 Lục phẩm tiênTrương Quả LãoCái gì thuận mới làmBầy ra khuôn thướcTự mắc bẫy mìnhTức mình làm nghịchTrong tử có sinhÐời đời sống động.NM LuậnPhẩm hạnh thứ sáu là phá mê phá chấp. Ðến một giai đoạn nào đó, khuôn thước lại trở thành ràng buộc, giam hãm mình trong những thành kiến và định kiến, không sao sống thoải mái thong dong được.Người đi học đã rời khỏi mái nhà trường thì không thể áp dụng cứng ngắc những công thức đã học, mà phải uyển chuyển theo lúc theo thì, vì cuộc đời luôn đổi mới và sống động không ngừng, nào có chiều theo ý chúng ta mãi được đâu.Người tu hành cũng thế. Từ giới luật của thân rồi tiến đến giới luật của tâm. Tâm giới cốt sao giữ được quân bình trong sáng, không nuôi dưỡng sự tăm tối mặc cảm bên trong. Vấn đề quan trọng là phá đi một cái chấp của mình không phải dễ, vì đó là giết chết đi cái thói quen, cái thể diện, cái áo tu của mình đối với mọi người. Chỉ khi nào sự khao khát giải thoát đủ mạnh, sự dồn ép của nghịch cảnh đi đến độ tột cùng, tâm thức mới vùng lên làm một công án nghịch hành, chấp nhận mọi dèm pha dư luận thế gian, làm chuyện ngược đời, xoay người lại cỡi lừa đi vào cửa Ðạo.Phải chết đi cái đạo mạo trang nghiêm giả dối bên ngoài để hồi sinh lại thành một đạo nhân tự tại thong dong. Ðời có chê cười nhưng ta vẫn sống an vui. Ðời có rẻ khinh nhưng ta vẫn một lòng thương yêu tận độ. Một kiếp phù du giả tạm. Tâm thức sống động đời đời.PVK TruyệnVô Lực rất thích lối hành văn của Bồ Tùng Linh. Họ Bồ viết ngắn gọn và nhiều âm hưởng như thơ. Thường bỏ lửng ở cuối câu, để độc giả dùng trí tưởng tượng tiếp nối. Cách bố cục úp mở như khói sương, mộng ảo. Rắp tâm bắt chước. Lấy kiểu cách ấy làm mẫu mực.Một bữa Thông Luận khắc mộc bản bài viết của Vô Lực để in, chịu không nổi kêu lên:- Ðọc mãi văn của đại sư huynh, một ngày đẹp trơì nào đó sẽ mắc chứng kinh phong, giật đùng đùng. Cú pháp bị chặt nát ra từng khúc, không êm ả như nước chảy.Vô Lực thú nhận:- Bắt chước Bồ Tùng Linh, nhưng có hơi quá đáng.Nói xong sư huynh nghĩ thầm: “Chắc phải trau giồi thêm nghệ thuật mô phỏng. Chẳng sớm thì muộn ta sẽ theo kịp họ Bồ”Ngày nọ gà chưa gáy sáng Vô Lực đã thức dậy. Cố đẽo gọt một bài viết cho thật trau chuốt đệ trình. Thiền sư kêu lên:- Trời cao đất dầy ơi! Gà mà cứ ngỡ là phượng hoàng. Thân đích thị là hoa bèo, làm ơn làm phước nhận đi, đừng muốn làm hoa sen nữa.Sư huynh cúi đầu ngỡ ngàng. Bài bị phê: loại! Thời gian qua đi. Vô Lực vẫn tiếp tục lẩn tha, lẩn thẩn. Mất nhiều thì giờ bận bịu với nhừng điều vô ích. Làm việc chậm chạp, kéo dài. Nổi tiếng là người câu giờ.Có một lần nộp bài, thiền sư nhìn sơ qua bản văn, thủng thỉnh nói:- Chế kiểu vô ích. Lúc thì cụt lủn, khi thì dài dòng lôi thôi. Tác phẩm không có hồn!Sư huynh hơi phiền trong lòng, bài bị loại quá nhiều, hỏi lại:- Phải làm sao văn chương mới có được nghệ thuật cá biệt, mang vẻ đẹp sáng tạo?!Thiền sư:- Sửa tánh là sửa luồng điển trong mình, mà ÐIỂN thì … hóa VĂN.PHB


 Thất phẩm tiênHàn Tương TửChẳng vương thế sựChẳng vướng bụi trầnMê say ảo cảnhThổi khúc tiêu cảnh tỉnhPhá đi giấc mơ xuânSống thật bình thườngÐời đạo song tu.NM  LuậnPhẩm thứ bảy là trở về nhập thế. Mê say mùi đạo, chúng ta cảm thấy cách biệt với cuộc đời trần trược, muốn đóng một bộ áo thanh cao và thích luyện những quyền năng siêu hình để cứu nhân độ thế.Nhưng thân xác tứ đại này và hoàn cảnh động loạn kia cứ mãi theo ta như bóng với hình. Ta có thể trốn đời trong những cảnh giới mông lung huyền hoặc, nhưng nào có thể trốn được chính ta. Giải thoát khỏi sinh lão bịnh tử chẳng qua cũng là giải thoát khỏi cái tánh ham sống sợ chết, mê sướng ngại khổ của mình. Thấy rõ bản tánh tham lam vọng cầu muốn cướp quyền tạo hóa, mê hoặc lòng người để thỏa mãn cái TA độc tài vị kỷ.Chấp nhận rồi thì sóng gió lắng yên, nội tâm quân bình ổn định. Cất lên một tiếng tiêu để phá đi cái thiên đường ảo mộng. Nương theo âm thanh réo rắc đó mà trở lại trần gian. Sống như một người bình thường nhưng không còn mê chấp, vun bồi phát triển đạo tâm trong chính cuộc đời.PVK  TruyệnSư đệ Võ Không Ái thích sống lặng lẽ một mình. Ít giao tế với những người chung quanh. Tâm tình thiếu cởi mở. Những u uất thường cất giấu ở bên trong. Gặp dịp bất bình tới mức không đè nén nổi, lời nói như gươm đao. Thiền sư Tâm Không thường gọi đùa là: Hiệp sĩ đất Phù tang.Sư đệ là một trong các đệ tử xuất gia của Ðạo Viện. Học phép Kiến Tánh với thiền sư Tâm Không. Khi thiền sư trực tiếp huấn luyện các bạn đồng môn, thường để ý học lóm. Vì thế, thực hành ít nhưng lý thuyết có đủ cả. Tự cho là đã đạt một trình độ cao.Một bữa thiền sư đi vân du xa. Các đệ tử đưa thầy ra bến đò. Trên đường về Vô Lực than:- Thấy cảnh tiễn biệt nhau, chạnh nhớ năm nào tạ từ thê nhi dứt áo ra đi. Bỗng nhiên trong lòng dấy lên vô hạn cảm hoài.Không Ái thao thao bất tuyệt thuyết giảng:- Người tu phải đoạn lìa lục dục, thất tình. Muốn giải thoát phải bước trên con đường mòn ấy.Dương Thanh Tu thấy khó chịu xuất chiêu:- Sư huynh đã lập gia đình chưa?!Họ Võ ngần ngừ, trả lời với một giọng cụt lủn sượng sùng:- Chưa.Ngày Nguyên Tiêu, thiền sư cho phép Không Ái về thăm bạn bè ở dưới quê. Khi trở lại tâm sự với Vô Lực:- Này đại sư huynh, không thể giao cảm được với các bạn đời. Mình nói đạo họ chẳng hiểu gì hết, thật tội nghiệp.Câu chuyện được kể lại, thiền sư nghiêm nghị nói:- Phải tội nghiệp họ Võ mới đúng. Tối ngày đi trên mây, sống trong ảo giác. Không có thực chất thì làm gì có từ điển để cảm hóa.Sau đó thiền sư cho Không ái về quê. Dấn thân học Ðạo trong Ðời.PHB 
  Bát phẩm tiênTào Quốc CậuTà chánh đề huềLúc thanh, lúc trượcLúc ác, lúc thiệnTìm ra chân diện mụcKhông chánh cũng không tà.NM  LuậnPhẩm hạnh cuối cùng là dẹp bỏ tâm phân biệt, tâm kỳ thị phân biệt thanh trược, chánh tà. Tâm vốn thanh cao vô nhiễm nhưng bị nhốt trong thân xác trần trược tanh hôi mới sanh ra cái tánh mê chấp và có đủ thiện ác, thanh trược, chánh tà.Vấn đề quan trọng đặt ra là tâm chúng ta mê hay tỉnh, ngủ hay thức mà thôi. Tâm tỉnh thức là thấy được tánh mình, biết được mọi trạng thái đang là của mình một cách trung thực, không vì một lý do gì mà che đậy hay bóp méo nó đi.Hoàn cảnh cám dỗ đến, chúng ta nổi lên lòng tham dục. Việc ấy rất là tự nhiên. Vấn đề là sau đó chúng ta hướng ra ngoài chạy theo đối tượng để giải quyết và thỏa mãn lòng tham dục đó, hay ray rứt, khổ sở, dày vò thì là tạo trược hay nuôi dưỡng ý tà. Còn quay vào trong trực diện với lòng ham muốn của mình, không chối bỏ cũng không bào chữa. Không mặc cảm mà tiêu diệt nó, cũng không tự mãn mà phát triển nó thêm ra. Chỉ đơn giản công nhận một sự thật hiện tiền. Ðó là bộ mặt thật của mình: Ta đang tham dục! Mọi tranh chấp đều dừng lại ngay giây phút đó, lắng đọng rồi tan theo với hoàn cảnh ban đầu. Như một tấm gương, cảnh kích động như thế nào thì ta phản ảnh lại y như vậy. Nhưng cảnh đi rồi thì gương hoàn lại trắng trong. Thành ra trong ta có đủ cả. Ai chọc thì giận, ai đánh thì đau, thấy đẹp thì thích, thấy xấu thì chê … Nhưng biết dừng lại ngay chỗ vừa phải vì thấy được tánh mình. Chỗ vừa phải đó là Trung Ðạo, là quân bình, là không chánh không tà, không thanh không trược.Trường đời biến đổi muôn màu muôn vẻ. Hoàn cảnh thay nhau đủ lớp đủ tuồng. Ác đúng lúc lại là thiện. Thiện không đúng lúc lại thành ác. Dầu sao đi nữa thì cảnh nào rồi cũng phải đổi thay, trạng huống nào rồi cũng có ngày biến đổi. Cái còn lại duy nhất chỉ là chính ta, một tâm không và sự tỉnh thức để tiến hóa đến vô cùng.PVK TruyệnTờ “Vô Minh” được truyền thông đi khắp nơi. Giống như những giòng thác lũ chảy vào sông, làm vỡ đê điều. Kinh động đến các đồng môn, hào trưởng và các vị hương cả không ít. Nhất là Vô Lực trong mục “Con Ong”, đã chọc ghẹo và châm chích quá nhiều. Cái trào lộng ấy đã làm nhức nhối một phía, thành bất toàn. Vì hướng ngoại nên đi dần sang thị phi. Ra ngoài mức bình thường có thể chấp nhận được.Năm đó Tổ khai hội Rồng mây. Nhóm Vô Minh cũng về dự lễ. Ngày thứ nhất nghe thuyết giảng về Quán Thế Âm. Ngày thứ nhì hành trình tu chứng. Ngày thứ ba diễn đàn tự do, trăm hoa đua nở. Tổ ngồi ghế chủ trì dự kiến. Thầy trò thiền sư Tâm Không ngồi tọa ở hàng cuối. Bỗng Lý cư sĩ là vị chánh hương quản trách nhiệm an ninh trật tự buổi lễ, chạy đến chào rồi đưa tay mời: - Xin kính thỉnh!Thiền sư đứng dậy chắp hai tay, cúi đầu:- Ða tạ, đa tạ, chẳng dám nhục mệnh.Nói xong thoăn thoắt bước lên khán đài. Vô Lực khấp khởi mừng thầm ghé tai Thông Luận nói nhỏ:- Chắc sư phụ sẽ hoằng dương diệu pháp.Tự Thiên ái mắt sáng rực lên. Hà Tiên cười đắc chí thì thầm với Thanh Tu. Cả hai lóe lên một niềm vui nào đó. Không Ái mặt mũi tươi tỉnh, ngồi ngay ngắn lại.Trên khán đài, thiền sư từ từ … quỳ xuống, phủ phục lạy tạ Tổ và chư đồng môn. Thay mặt tất cả, thành thật ăn năn xám hối về những hành động sai trái của mình từ khởi thủy. Vừa nói vừa xúc động đến rơi lệ.Phía dưới các đệ tử của thiền sư tiu nghỉu như mèo bị cắt tai. Tự Thiên Ái đôi mắt lờ đờ lãng đãng, tuy mở to nhưng chẳng muốn nhìn. Hà Tiên và Thanh Tu đã tắt nụ cười. Không Ái điềm nhiên lạnh lùng, cất giấu những u uất vào trong cõi lòng u uẩn ngàn đời. Vô Lực nhắm mắt lại nghĩ thầm: Hay là ta cũng nên quỳ xuống để tỏ lòng hối cải sự sai lầm của mình. Sư huynh mở mắt ra tính quỳ rồi lại thôi. Người ta nhòm ngó nhiều quá. Dứt khoát sẽ quỳ rồi lại cương quyết thôi. Bụng bảo dạ: Ta tự biết lỗi trong nội tâm là được rồi.Quay sang bên phải thấy Thông Luận vẫn còn ngồi, trong lòng mới yên.Thiền sư từ khán đài hồn nhiên đi xuống về chỗ ngồi. Vô Lực còn mặc cảm, băn khoăn hỏi:- Biết mình sai xin lỗi là đủ rồi, hà cớ sư phụ phải khuất thân bái lạy như tế sao?!Thiền sư điềm nhiên:- Nếu thực sự thấy lỗi mình thì ngươi đã chẳng nói những lời ngạo mạn như thế!PHB 


  Ðường tăng Tam TạngThẳng đường Tây PhươngQuyết thỉnh được kinhNhất niệm kiên trìQua bao tai nạnVẫn giữ một lòngNgười tu như thếChí nguyện sẽ thành.NM  LuậnBốn thầy trò Ðường tăng Tam Tạng trong bộ Tây Du Ký cũng là bốn thành phần ngay trong bản thể chúng ta. Nhà sư Tam Tạng tương trưng cho tâm cầu đạo, một lòng nuôi dưỡng ý niệm giải thoát, quyết tìm lại bổn lai diện mục là vô tự chơn kinh, để thiết lập một thế giới Cực Lạc trong chính bản thân mình. Tôn Ngộ Không tượng trưng cho ý chí. Bát  Giới là cái tánh và Sa Tăng là thân xác của mình. Tất cả đều nói lên bản chất riêng biệt nhưng biết quy tụ lại, hộ trì nghe theo mệnh lệnh của Tâm để vượt qua mọi thử thách trên đường về nguồn cội.Tai nạn là những hoàn cảnh kích động để mài dũa điêu luyện tâm chúng ta có nuôi dưỡng nhất niệm giải thoát hay không?! Nhiều lúc những biến động dồn dập đến, chơn giả chánh tà khó mà minh định được, người tu đôi lúc cũng mệt mỏi hoang mang, không biết nên nghe theo tiếng lòng của mình hay những khuôn thước của xã hội và đạo giáo đề ra. Có khi buông lung ý chí, xua đuổi Tề Thiên. Xuôi theo tánh phàm, bao che Bát Giới. Nhưng rồi cuối cùng cứu cánh giải thoát vẫn thúc giục ý chí vươn lên, tánh phàm lắng đọng. Cuộc hành trình vào nội tâm lại kiên trì tiến bước.ảnh của bốn thầy trò Ðường tăng thật cô đơn xa lạ làm sao giữa chợ đời và xã hội! Những dị biệt tương khắc giữa các đệ tử rồi cũng hòa được với nhau nhờ lòng từ ái của Ðường tăng. Tinh thần HÒA này đã là một yếu tố quyết định cho công cuộc thỉnh kinh. Nếu diệt hay bỏ đi mất một phần chắc cuộc hành hương sẽ không bao giờ hoàn tất.Cuối cùng ra, những phong ba bão táp bên ngoài không phải là quan trọng, mà còn là việc đương nhiên và cần thiết. Nhờ đó người tu mới có cơ hội thấy rõ được mình để giải thoát ra khỏi mọi hoàn cảnh. Mỗi một lần giải thoát đó là đã thỉnh thêm được một chương kinh, là đã xây dựng thêm một phần hòa bình trong quốc độ Cực Lạc của mình.PVK  TruyệnTrời tối sầm lại. Mây đen kéo vần vũ. Cuồng phong dấy lên càng lúc càng mạnh. Sắp có bão lớn. Vô Lực ngừng tay cuốc đất nói với Thông luận:- Sư đệ, mình nghỉ thôi.Mưa rào ập tới.  Cả hai chạy vào trong đạo viện tạm trú. Nhìn ra ngoài trời ảm đạm thê lương, sư huynh bỗng đối cảnh sinh tình hỏi:- Cảnh ngộ nào đã đưa sư đệ vào đường tu?!Thông Luận mắt điều tiết xa xa, tìm về dĩ vãng:- Thuở ấy ngu đệ là một võ quan thủy chiến. Gặp lúc triều đại suy vi, thua trận bị bắt làm tù binh. Thân phận tù đầy, đau khổ tận cùng đi vào tuyệt lộ. Chợt thấy cuộc đời phù du, cần có một chiếc phao để bám cho qua kiếp tù.Vô Lực phì cười:- Rồi Thượng Ðế sai thần gió thổi dạt cái phao ấy vào đường tu.Thông Luận cũng cười theo, hỏi lại:- Còn sư huynh?!Vô Lực càng cười lớn:- Bị đánh, bị búa, bị vây khốn. Trận đồ bát quái toàn cửa tử. Chợt thấy một sinh lộ nhẩy vào chẳng dè lại hóa ra đường tu.Thông Luận:- Nghe nói trước kia sư huynh là một phú thương tiền rừng bạc bể. Hoàn cảnh như thế tại sao lại đi tu?!Vô Lực hạ thấp giọng:- Tình hương lửa chẳng còn mặn nồng. Nghĩa tào khang đổi thay ấm lạnh. Cuộc đời đã vô thường đến thế, không bước vào đường đạo thì đi đâu bây giờ?!Ngoài kia gió hú từng hồi. Một số cây bị quật ngã, đổ nghiêng ngữa. Mưa như trút nước. Thông Luận nói bâng quơ:- Mình về đạo viện đã bốn năm rồi nhỉ?!Sư huynh tiếp nối:- Qua bao giông tố bão bùng vùi dập. Nhất là lúc tờ XÁM được thông tri. Gặp đồng đạo phải giả làm ma nhập cho đở ê mặt. Tổ lại dùng thế “Voi Dầy” đạp cho mềm người ra. Cả bọn phải lết đi chứ không đứng vững được nữa.Sư đệ bùi ngùi ôn lại:- Thật là gian nan và bơ vơ. Những biến chuyển của cảnh ngộ thử thách, một mình chắc chịu không nổi. Cho đến năm thứ ba được truyền dạy phép Kiến Tánh mới thực sự hiểu thế nào là TU. Từ đo vun bồi nhất niệm bất thối chuyển, hành hương trên đường mòn.Vô Lực chẳng bao giờ bỏ được cái tật trào lộng tiếp lời:- Mà trên con đường mòn ngàn đời ấy, Tổ vừa ngưng đạp thì Sư Phụ đã tiếp ứng liền chiêu “Tứ mã Phanh Thây”. Công phu sâu dầy nhiều đời nhiều kiếp, mới tạo dựng nên được một tòa lâu đài Tự Ái tráng lệ nguy nga. Cứ đục đẽo mãi thế này thì lấy gì để mà … sống?!Ngoài kia bão đã ngưng. Mưa tạnh, trời quang. Nắng ửng vàng lung linh trên cành cây ngọn cỏ.Một vài cây lau sống sót sau trận bão, gió thổi nghiêng qua nghiêng lại.