Tề Thiên Ðại Thánh
Chẳng hề thua aiPhải chịu ngũ hành
Không còn nhúc nhích
Ý chí kiên cường
Vượt thoát khỏi ngục
Một lòng một dạ
Lo việc thỉnh kinh
Trừ yêu dẹp loạn
Thường hằng quán chiếu
Ðọc rõ được mình
Quyển kinh không chữ.NM Luận
Ý chí của con người có một năng lực vô biên. Nhờ đó mà đã làm nên những chuyện dời non lấp biển, đội đá vá trời. Nhưng cuối cùng vẫn không tránh được thiên tai, cũng đành bất lực trước lẽ hưng vong suy thịnh của mình và của cuộc đời xã hội.Chúng ta ít nhiều đều bị cuốn vào trường đời tranh đấu. Ðem ý chí hướng ra giải quyết vấn đề và thỏa mãn những kỳ vọng, những ham muốn của mình. Nhưng rồi dẫu có thành công cũng bị trói trong tiền, tình, danh, lợi. Còn thất bại thì chịu biết bao tủi nhục ê chề.Gặp hồi thất cơ lỡ vận, đành ngồi bó gối xuôi tay mà ngậm ngùi cho số phận. Ðến lúc tận cùng trong tuyệt lộ, ý chí lại loé lên một ánh sáng của từ tâm. Nương theo thần lực của Ðại Bi Quán Thế Âm mà vùng lên, phá đi tù danh lợi, đạp bay đi ngục thất tình. Cũng dùng ý chí đó nhưng quay vào nội thức mà tòng theo tiếng gọi của chơn tâm. Hướng về phương Tây của bản thể là hướng của trái tim mà lắng nghe tiếng gọi của lòng mình, mà tìm đọc vô tự chân kinh.Kinh vốn là chơn lý. Chơn lý là sự thật, là sự thật của mình. Muốn tìm sự thật phải trừ đi con yêu làm biếng, phải dẹp đi loạn yếu hèn. Làm biếng là làm biếng dấn thân. Yếu hèn là yếu hèn thấy tánh. Dấn thân để thấy tánh là dùng ánh sáng mà khai mở con tim, để tâm ngủ mê trở thành tâm tỉnh thức. Tỉnh thức thì mọi hành động và tư tưởng đều là quang khai, là ánh sáng.Ðược như vậy mới có thể gọi là người tu.PVK TruyệnThông Luận nghe tiếng gọi, ngừng tay cưa:- Sư huynh nói gì?!Vô Lực dọn nốt đám cành lá ngổn ngang, thở hắt ra:- Mình nghỉ tay một chút sư đệ.Thông Luận vừa cười vừa nói:- Phá rừng trồng rẫy mà sư huynh làm kiểu này chắc đói quá!Tính nói thêm, chợt nhìn thấy cái đầu điểm bạc ở tuổi lục tuần của Vô Lực nên dừng lại. Trời nắng chang chang. Hai anh em ngồi dưới bóng một gốc cây cổ thụ nghỉ ngơi, uống chén nước trà nụ. Hàn huyên tâm sự. Sư huynh lên tiếng:- Nhớ thuở Tổ dùng thế “Voi Dầy”. Hồi đó mình tính rủ nhau đi miền cực Bắc xa xôi, thầm tu thầm tiến.Sư đệ chen vào:- Bàn với sư phụ, bị gạt đi. Thật ra là yếu hèn muốn trốn thực tại.Vô Lực chiêu một ngụm trà rồi chậm rãi:- Bây giờ lại được thầy cho ăn thường xuyên món “Ngựa Xé “.Thông Luận cười khúc khích:- Món này dai và khó nuốt lắm. Sư huynh tính bỏ đi mấy lần?!Vô Lực cười chữa thẹn:- Nhiều lắm không nhớ hết. Chỉ nhớ vài ba giai thoại đặc biệt thôi.Sư đệ giọng diễu cợt:- Xém chút nữa là sư huynh: “Phất tay áo xé mây vào cõi tục … vầy duyên cầm sắc với một mối tình thơ.Vô Lực đỏ mặt:- Không nhờ sư phụ hóa giải thì chiếc thuyền Bát Nhã đã chìm trong ánh mắt giai nhân.Bỗng sư huynh ôm bụng cười ngặt nghẽo. Thông Luận ngơ ngác:- Lại gì nữa đây?!Vô Lực hỏi lại:- Sư đệ đã bao nhiêu lần chịu không thấu món “Ngựa Xé” phải đóng cửa vào trong liêu ngồi tịnh?!Hai anh em xử huề. Ngày tháng trôi qua. Phía sau đạo viện rừng cây khai phá xong. Ðất sỏi đá của triền đồi đã đắp thành luống. Hạt cải được gieo xuống.Một ngày đẹp trời bỗng nhiên thiền sư Tâm Không đùng đùng nổi giận. Quăng đồ đạc, hành trang của Vô Lực ra cửa tam quan và đuổi đi. Sư huynh biết lỗi mình, lẳng lặng ra nhặt khệ nệ đem vào. Năn nỉ xin được ở lại tu tiếp.Bên ngoài các luống cải đã mọc lên xanh tươi, chạy dài trên sườn đồi.PHB
Chương 34
Bát Giới lão TrưDâm ô, lười biếngHam ngủ, ham ănTu thành chánh quảCũng ăn, cũng ngủƯa đẹp lại nhànChẳng gì thay đổiKhác chỗ vừa đủỞ ngay chánh giữaChẳng rộng chẳng hẹpTrung Ðạo vậy mà.NM LuậnBản
tánh chúng ta thường thích hưởng thụ cầu an và ham thỏa mãn những cảm
giác. Ðây là một lực, một thành phần trong chúng ta tương phản hoàn toàn
với ý chí. Nhờ sự kích động và phản động của hai lực này mà tạo nên sự
sống động, sự tỉnh thức và sự tiến hóa trong ta.Ðiều
lầm lẫn quan trọng là chúng ta tưởng rằng có thể diệt bỏ đi cái bản
tánh hư hỏng đó mà thế vào bằng những đức hạnh thanh cao trong sạch.
Nhưng sự thật thì rõ ràng là chúng ta chỉ dấu nhẹm và đè nén nó đi mà
thôi. Chúng ta thích mang một cái áo tu, cái thể diện giả dối ra khoe
với đời, nhưng bên trong chúng ta thì mâu thuẫn, dằng co và chiến tranh
không dứt. Một hành động hủy diệt không thể tạo nên một nền hòa bình
thật sự, mà chỉ tạo ra một cuộc sống giả dối với chính ta và với người.
Một cuộc sống hời hợt, chai đá vì không biết thương yêu là gì cả.Thật
ra, hình ảnh Bát Giới có làm chúng ta bực mình đôi chút, nhưng không
thù ghét, mà trái lại còn cảm mến vì sự hồn nhiên, chất phác và trẻ thơ
của anh chàng. Ðó là vì chúng ta THẤY được Bát Giới một cách trọn vẹn.
Anh chàng không giấu giếm con người thật của mình! Bí mật của Ðạo nằm
ngay tại đây! Chúng ta phải thấy được tánh chúng ta rõ ràng như là thấy
được Bát Giới vậy.Khi tánh được
bộc lộ công khai, nó sẽ được dư luận và chính ta điều chỉnh cho nó trở
lại quân bình. Làm sao chúng ta có thể làm chuyện óai oăm tồi bại trước
công khai ánh sáng?! Sự tthẹn thùng, xấu hổ với chính mình làm chúng ta
tự nguyện trở về Trung Ðạo chứ không phải vì một kỷ luật sắt thép hay vì
một mưu cầu cao đẹp nào đó.Cuối
cùng rồi thì toàn bộ cái tánh cũng đeo dính theo ta để trở về nguồn
cội. Sống thong dong, nhàn hạ cũng nhờ nó. Ăn ngon, nhắp rượu, chơi cờ …
cũng do nó. Cái khác chỉ là không dư, không thiếu. Ở ngay cái chỗ vừa
đủ đó là đã sống trong Trung Ðạo rồi.PVK TruyệnSư
muội Hà Tiên làm cỏ trong khu vườn bên trái đạo viện. Mấy cây rau dền
tía được nhổ đi hết. Băm đất nhỏ đắp thành luống để trồng các loại rau
thơm. Thông Luận đi qua thấy vậy kêu lên:- Thôi chết rồi, rau dền là một loại mà sư huynh thích vào bậc nhất.Sư muội còn đang ngẩn ngơ và ngỡ ngàng thì Vô Lực chạy đến:- Không sao, thôi tất cả rửa tay nghỉ ngơi, trưa rồi.Ba
anh em ngồi dưới tàng một cây cam đại thụ. Thanh Tu bưng ra một rổ bắp
luột, khói lên nghi ngút. Tất cả quây quần vừa ăn vừa hàn huyên. Hà Tiên
vẫn còn mặc cảm:- Ðể chút nữa tiểu muội trồng lại mấy cây rau dền.Sư huynh lắc đầu thú nhận:- Thôi thôi! Có ngon lành gì thứ đó.Thông Luận nói như trách móc:- Thế mà hồi giữ chức đạo trưởng tu viện Hồng Bích, sư huynh khen lấy khen để. Làm lúc đó ăn rau dền triền miên bất tận.Vô Lực xuống giọng ôn tồn, pha một chút hài hước:-
Xin sư đệ niệm tình tha thứ. Lúc tụi nó dọn cơm lên, chỉ có độc nhất
món rau dền luộc chấm chao, bần đạo cũng … nghẹn ngào lắm. Trót tuyên bố
lập đại khổ hạnh trường chay rồi, biết ăn làm sao, nói làm sao bây giờ.Cả bọn cười như pháo ran …Do
sức đồng lao cộng tác, nền kinh tế đạo viện ăn nên làm ra. Chế độ ẩm
thực được bồi dưỡng quá phong phú. Thiền sư Tâm Không lại có biệt tài về
nấu ăn. Thế là sư huynh càng ngày càng mập phì ra. Thông Luận đẫy đà và
tươi tốt hơn xưa. Hai anh em dần dần tiến hóa ngược, đến chỗ tu ít mà …
ngủ nhiều.Một ngày kia thiền sư bỗng
giật mình vì thể chất bắt đầu có nhiều chiều hướng phong phú và phúc hậu
ra. Ðặt vấn đề cùng thảo luận. Tất cả đồng ý nhịn đói ba ngày, chỉ uống
nước để thanh lọc bản thể. Hai vợ chồng Thanh Tu và Hà Tiên ở gần đạo
viện cũng đến nhập thất. Vô Lực hăng hái nhất và cũng chóng chán nhất.
Ngày đầu quá ngọ thiền sư đi tới đi lui, cười cười hỏi:- Sao hà?!Sư huynh cũng cười cầu tài lại, rồi nói vu vơ:- Không biết nhịn để làm chi?! Thể xác trước sau hữu hình rồi cũng hoại diệt. Chỉ có tâm thức mới vĩnh cửu đời đời.Thông Luận có vẻ đói lắm. Tuy nhiên giọng vẫn còn phảng phất mùi đạo đức giả:- Ðây là phép Vô Úy. Trì chí trong ba ngày sẽ giải trừ được nhiều mầm mống bệnh hoạn.Thiền sư hồn nhiên:- Nói gần nói xa, chẳng qua nói thật. Ai đói muốn đi ăn mì ngoài phố chợ dơ tay lên?!Người ta đếm được tất cả là năm bàn tay.Kể
từ đó thiền sư nghiên cứu phép quân bình dưỡng sinh. Khu vườn bên trái
đạo viện rau dền chen mọc với húng quế ăn phở và thì là để dậy mùi canh
cá. Các loại rau được tự do đua mọc để cống hiến trong chương trình chay
mặn đề huề.PHB
Chương 35
Sa Tăng có côngCũng gánh, cũng vácỞ ăn vừa phảiChẳng động đến aiAi sai thì làmCó mà như khôngKhông có không được.NM LuậnVai
trò mờ nhạt nhất trong bộ Tây Du Ký phải nói là Sa Tăng, tượng trưng
cho thân xác. Thế nhưng, không có thân xác này thì không có phương tiện
để mà đi thỉnh kinh. Ăn uống quá độ hoặc khổ hạnh hành xác chỉ là giai
đoạn để dấn thân thấy tánh mà thôi. Một sự dưỡng sinh điều độ vẫn là
thích hợp nhất cho thân thể.Thân
ta ví như một tấm gương, phản ảnh lại kết quả tu học của mình cụ thể
nhất. Tâm tu như thế nào thì sẽ lộ ra pháp tướng y như vậy. Tánh mê chấp
ra sao thì thân bịnh sẽ đi liền theo sau đó.Dầu
vậy, điểm đặc biệt của pháp tu giải thoát là không có một công thức nào
cố định cả. Thành ra, nhiều khi thân xác cũng phải chịu hy sinh. Có khi
ôm lấy bịnh của người để tâm lập hạnh vị tha cứu độ. Có khi ăn ngủ thất
thường vì nhu cầu trí tuệ đang khai. Có khi phải làm chuyện trái ngược
thói quen để phá đi một cái chấp mê của tánh.Ðời
người ngắn ngủi. Thời gian qua mau như vó ngựa bên song. Thân xác tưởng
chừng như chỉ giới hạn trong một kiếp người, nhưng biết tận dụng nó để
được cơ hội thức tâm giác ngộ, thì phần linh điển của thân xác sẽ hoá
thành kim thân bất hoại, cùng nhập theo các thành phần kia mà trở về
nguồn cội, an hưởng hạnh phúc đời đời. Ngay cả con ngựa mà Ðường Tăng
cỡi, tượng trưng cho cái Pháp mà chúng ta hành để đạt đạo, cũng linh
hiển hóa long mà bay khắp cùng bốn phương tám hướng. Do đó người hữu
duyên ngộ chơn pháp cũng như cỡi rồng mà trực chỉ Tây Phương, giải thoát
ngay trong một kiếp sống hiện tiền.Thiên
địa nhân đồng do một tâm mà sinh ra. Muôn vạn pháp đều do một thức mà
biến hiện. Ðể trở về một tâm, một thức đó, người tu chỉ cốt sao thực
hiện cho trọn vẹn một chữ HÒA.PVK TruyệnMẫu thân sư muội Hà Tiên thường hay đau yếu. Nhờ có người mách Niệu Liệu pháp,
lúc bài tiết đem uống thử nhiều lần thấy công hiệu. Khi đến đạo viện sư
muội đem chuyện ra kể. Thiền sư Tâm Không nghiên cứu tài liệu, rồi ban
hành lệnh … dấn thân.Thanh Tu đi tiên phong phúc trình:- Rất nồng, khai và mặn.Vô
Lực bỗng thấy cần phải tỏ thái độ. Sáng sớm thức dậy sư huynh chứa một
ly cối. Dùng hết ý lực, nín thở làm một hơi như người uống thuốc độc.
Thông Luận nhấm nháp từng ngụm nhỏ ra vẻ thưởng thức rượu bia. Từ từ Hà
Tiên, Diệu Thanh, Không Ái đều có thử hết. Thiền sư Tâm Không hết sức cổ
võ và … uống sau cùng.Dần dần thành một
phong trào. Niệu liệu không những là một dược phẩm, còn là một mỹ phẩm
nữa. Nhóm Vô Minh dùng nó để gội đầu, tắm, thoa bóp. Tóc mướt và da cũng
mịn ra. Thanh Tu rất nhiều chuyện nên sự việc không phải chỉ dừng ở đó.
Bỗng một ngày sư đệ reo lên mừng rỡ:- Này các huynh tỷ ơi! Dùng niệu liệu tra vào mắt, sáng long lanh lắm đấy.Thế là thiền sư lại bắt áp dụng, đi nghịch hành để có … thực chất.Vô Lực nghĩ thầm: “Cái
tên Minh Linh thật đem đến nhiều rắc rối như tơ nhện. Uống niệu liệu đã
khó. Tắm gội bằng nó lại càng khó hơn. Làm thuốc nhỏ mắt thì quả thật
bất khả tư nghì. Chẳng lẽ không làm thì còn gì là mặt mũi một đấng
trượng phu.”Suy nghĩ lung lắm rồi
sư huynh mới quyết định. Ðứng phắt dậy vào nhà tắm sản xuất một ly. Mới
đầu chấm se sẽ hờ hờ vào … lông mi, sau đánh liều đổ ra tay vỗ luôn vào
mắt. May quá không bị mù. Tắm rửa xong xuôi. Ưỡn ngực đi ra…Về sau, mọi việc trở thành tầm thường. Ai cũng làm được cả. Không còn sợ hãi và kỳ thị thứ gì nữa.Một
bữa Tự Thiên Ái và Ðào Thất Miên ghé thăm đạo viện. Nghe kể chuyện,
Thất Miên làm thử. Uống được nữa ly nhỏ rồi ói phun tóe ra. Thiên Ái
hùng hổ đi vào. Uống được một lần. Sau đó cả hai không thấy nhắc đến
chuyện đó nữa.Tất cả thử nghiên cứu một
thời gian rồi ngưng. Không Ái bớt rất nhiều chứng phong thấp. Duy có
Diệu Thanh là áp dụng trường kỳ. Niệu liệu uống vào cơ thể tự điều
chỉnh, bệnh hoa liễu nhập nội gần khỏi hẳn. Gương mặt trước kia xanh xao
nay hồng hào, tiến bộ thấy rõ nhất. Lúc này tiểu sư muội vừa uống vừa
nhâm nhi, ngon lành và khề khà như nhắp rượu Quỳnh Tương. Có người khen,
Diệu Thanh chỉ cười nói:- Cũng mình
phá và cũng mình xây dựng lại. Chỉ tội nghiệp cái xác bị trôi nổi trong
tình cảnh mười hai bến nước. Trong nhờ đục chịu.Vô Lực và Thông Luận bỗng chạnh lòng nhớ tới các nguyên tội xa xưa của mình. Thức khuya, dậy sớm cặm cụi viết để xám hối.Vì thế cuốn kinh này ra đời.PHB
Chương 36
Lời chót
Xin chào
Sau
8 tháng vắng mặt trên blog, tui đã trở lại và trong những ngày sắp tới
sẽ post lên những bài viết về cuộc sống hiện tại của tui …. đời đạo
lại tiếp tục chung hành …
Thầy tui liễu đạo
Cửa ải đầu tiên
Sau
khi đi đưa đám Thầy tui về. Mấy tháng sau thì tui bèn ngồi thiền nguyện
niệm xuất hồn lên chổ Thầy tui ngự trên Thiên đàng coi ra sao.Ðịnh bụng
đi về sẽ vẽ lại nơi đó cho các bạn của tui xem cho biết.Ðêm qua là đêm đầu tiên tui đi.Ðến nơi tui thấy 9 ông rồng giữ cửa không vô được tui đành trở lại bản thể.Sáng dậy tui ngẩm nghỉ chưa biết vẽ 9 ông rồng ra sao vì chưa nhìn kỷ chi tiết nên chép lại chuyến xuất hồn đi của tui trước.Tối hôm nay tui đi tiếp, nhiều khi muốn đến đãnh lễ ông Thầy tui thì cũng phải trải qua thử thách mới được.Chờ xem …
Ðêm thứ nhì
Bây giờ tui mới hiểu rõ cái câu ông Thầy tui nói: ” Ðêm đêm xuất hồn lên đảnh lễ Phật”. Từ lúc mới tu cho tới trước khi ông Thầy tui liễu đạo, tui không có bao giờ nghỉ tới xuất hồn cho dù tui tu theo pháp “Xuất Hồn”.
Tui luôn luôn nghỉ rằng ở dưới thế gian này mình còn chưa biết mình, đi
đâu lên Trời làm gì? Vã lại nếu có đi thì cũng như đi du lịch, coi cảnh
này cảnh kia. Cái mà mình cần nhất là làm sao mình hết khổ, mình biết
giãi được nghiệp tâm của mình mới đem lại ích lợi.Lúc
chết hồn trước sao cũng phải xuất, lúc đó mình ở chổ nào thì mình
chuyên chú vô chổ đó, chứ bây giờ mình ở đây mà nghỉ chổ khác hóa ra
mình đứng núi này trông núi nọ sao? Ðánh mất hiện tại thì đâu có thể gọi
là đạt đạo.Tui còn nhớ một câu hổng biết có phải của ông Thầy tui nói không? đó là: ”Xuất hồn đâu phải đạt pháp đâu, Chơn lý nằm trong quả địa cầu”.Như
quá trình tui đã kể, con đường của tui đi nhằm vào tìm hiểu mình và làm
sao để tự sửa chửa cho ngay ngắn, tròn đầy.Trong pháp thiền mà tui hành
theo mấy chục năm nay thì muốn biết mình xuất hồn chưa hay là chỉ xuất
vía thì cái khác biệt nằm ở chổ khi xuất hồn thì hồn có thể quay lại
nhìn bản thể đang ngồi đó rồi mới xuất đi lên cõi Trên học đạo.Nhìn
lại mình ngồi đó gồ ghề xấu xí là đã minh tâm kiến tánh thì chuyện xuất
hồn đi học đạo ở cõi khác không khó. Quan niệm của tui đơn giản là
biết và làm chủ được mình (tiểu thiên địa) rồi thì đã đến lúc xuất hồn
đi học đạo ở ngoài Ðại Thiên địa. Trở
lại chuyện xuất hồn đêm hôm qua của tui.Ðến giờ thiền tui ngồi ngay
ngắn, làm xong đủ những động tác cần thiết thì tui nguyện niệm “xuất hồn lên cõi Phật học đạo”,
ý muốn đãnh lễ ông Thầy tui.Vưà nói xong tui thấy mình đang bay trên
không trung, và nhìn thấy nhiều Tiên Ông, Tiên bà cỡi mây bay về một
hướng.Ðang mừng thầm là ta đang đi đây... thì tự nhiên hồi lại bản thể
rồi ngủ gà ngủ gục. Biết mình đang mệt và buồn ngủ không đủ minh mẩn và
điện lực để tiếp tục du hành cho nên tui xã thiền dặn mình mai ta lại
đi.Tui còn nhớ ngày xưa Thầy Tổ của tui cũng phải đi nhiều lần mập mờ như vậy. Sau quen rồi thì ra vô dễ dãi theo ý muốn.
Bức tranh kỳ diệu
Từ lúc tui vẽ xong bức tranh chân dung: “Lửa Tâm – Inner Light – Lumiere Interieure”,
tui cảm thấy như mình đã hoàn tất hành trình nhìn được bản lai diện
mục, tự giải mọi tăm tối bằng vào lửa tâm của chính mình và để cho ánh
quang của nội tâm được bừng sáng lộ trên nét mặt một sự an định tuyệt
vời.Từng nét vẽ đã nói lên được sự dầy công của hành giả đã gọt rửa, tẩy trừ mọi nghiệp tâm của một kiếp người.Khi
buông cọ xuống nền đen tui có cảm tưởng như bão bùng khóc liệt của tâm
đang oà vở, ào ạt tấn công chính mình, càng tô cho đều, chỉnh lại những
chổ khuyết, tui thấy từ từ mọi trược ô rụng rời, tan biến vô hư không và
còn lại trên bức tranh một khuôn mặt thanh tịnh như như, không một
vướng bận nào.Mời bạn đọc chiêm ngưỡng bức tranh kỳ diệu …
Ý Chí
Ông Thầy tui thường nói tu bằng ý, bằng chí, xuất hồn cũng bằng ý chí, muốn là xuất được và muốn đi tới đâu là phải đi tới đó.Sau
khi tui chịu xuất hồn rồi thì tui mới thắm thía câu nói trên.Xuất hồn
cũng như muốn đi du lịch, mình phải chuẩn bị tư tưởng, mình phải chuẩn
bị tiền bạc, mình phải tìm vé, mua rồi sửa soạn hành lý, rồi lên đường.
Mọi việc đều phải có sự cố gắng thực hiện cho bằng được thì xuất hồn
cũng vậy thôi.Lúc đầu tiên đi cũng bở ngở, tới chổ lạ cũng phải xoay sở,
cũng hơi lạng quạng nhưng đi quen rồi thì sẽ thông thái.Có lúc đến đó
rồi không biết đi đâu chơi, mình tới khu mới rồi sẽ có người đến chỉ dẫn
cho mình, hay là mình hỏi thăm.Ở dưới thế gian còn vậy huống gì lên
Thiên Ðàng.Nhất là trên đó ai cũng mong mình lên chơi mà mình cứ thích
ta bà dưới thế gian này, lặn ngụp trong bể khổ.Tại sao tui nói: ”Sau khi tui chịu xuất hồn”,
nghe thấy chảnh quá phải không? Người ta cầu được xuất hồn đi đây đi
đó, mình thì nói giống như được năn nỉ bây giờ mới chịu. Không phải vậy
đâu! Cầu lại không được, cầu là vọng cầu, đã động thì làm gì lên được
thiên đàng, một nơi thanh tịnh vô cùng!?Mình
cầu sửa tâm sửa tánh thì được, vì mình đem cái tịnh để hóa giải cái
động, mình đem cái sáng đánh tan bóng tối. Lo chăm hẳm kiến tánh mình,
giữ nhà không để xâm lăng bởi những điều xấu thì lấy đâu ra thì giờ mà
tơ tưởng tới chuyện thiên đàng, mà rồi mỗi lần sửa được mình hay thấy
được mình hư quá thì đã hạnh phúc như đang ở trên Thiên Ðàng rồi hơi đâu
mà vọng với cầu. Cởi bỏ hết những
nghiệp tâm lẫn thân mình nhẹ nhàng thì lúc đó mình xuất hồn đi học đạo
mới vô. Cái bát (chén) của mình lúc nào cũng đầy ấp thì làm sao đổ thêm
vô được?Cho nên đến lúc chịu xuất hồn là lúc đó mình biết đã đến giờ dùng ý chí xuất ra khỏi bản thể để đi.Cũng
như tui đã nói bên trên, lúc mới đi sẽ bỡ ngỡ, nhiều khi đang đi thì vô
cớ về lại bản thể. Có đêm đi, có đêm không vì lúc đó mình chưa duy trì
được ý chí thường xuyên mà lý do tại sao thì vô cùng, nói sao hết, mỗi
người mỗi khác.Ðêm hôm qua tui nhất định
đi đãnh lễ ông Thầy tui, thì tui được gặp rồi, chẳng thấy hình bóng của
ổng giống dưới thế gian này mà chỉ thấy một khối hào quang chói cả mắt
nhìn không ra, tưởng chắc lúc đó mình sẽ rào rạt yêu thương tay bắt mặt
mừng. Ai nhè đâu nó không có động đậy gì ráo. Ðược ban cho một chum
nước trong, mà chum bằng bạc. Trong ý nghĩ kỳ sau sẽ phải được uống chum
bằng vàng, bằng ngọc cơ … ). Lòng tham cũng còn lai rai.Uống
nước vô ý tưởng chắc phải ngọt lắm hay là thơm tho như nghe kể nhưng mà
mới khởi chủ ý, đinh ninh như vậy thì uống vô cũng như mình uống nước
lọc dưới trần gian. Bởi vậy trên Thiên đình hể động là tiêu.
Tam Liều
Hồi khóa học 2 ở Vĩ Kiên ông Thầy tui có để ba ngón tay lên đầu và trán của tụi tui để ban Tam Liều.Ðêm hôm qua khi xuất hồn đãnh lễ ông Thầy tui thì kỳ này tui thấy ổng rõ hơn, mà trẻ hơn nhiều lắm! ông Thầy tui nói-”Ðể tao dẫn mày đi chơi”Tui quen thói xưng hô hồi ổng còn sống là Ba, nên tui vâng dạ Ba thì ổng nói:-”Tao với mày là bạn từ lâu rồi, Ba cái gì”?Nói xong ổng đi trước, tui cũng sát cánh. Ðến một nơi có lâu đài bằng pha lê thì tui hỏi:-”Mình vô đây hả Ba” (cũng không đổi được lối xưng hô)Ổng lắc đầu rồi nói:- “Không cần, tao xin phép rồi, mình đi ra phía sau”.Khi vòng ra sau thì tui thấy một cái hồ lớn nước trong vắt lúc đó tui mới hỏi:- “Tới hồ này làm gì vậy Ba”?!Thầy tui chỉ hồ rồi nói:- “Hồ này gọi là Hồ Thanh Tâm, mày xuống dưới tắm đi, gọt rửa trần tâm của mày rồi tao đưa mày đi tiếp”.Nghe Thầy nói vậy xong, tui bèn nhào xuống hồ vừa tắm, vừa uống nước cho đầy bụng. Một lúc sau Thầy tui kêu lên:- “Thôi đủ rồi, mình lên đường. Kỳ này tao đưa mày đi đãnh lễ Quan Âm Ðại Sĩ”.Trong
lúc tui đi như vậy thì tui mới ngẫm nghỉ, tại sao mấy chổ mình đi này
hình như mình đã có đọc ở đâu đây, chẳng nhẽ mỗi lần xuất hồn lên được
Thiên Ðàng là phải qua những giai đoạn này??Làm như ổng hiểu ý tui nên nói:-“Những
gì mày thấy ở đây, thật hư lẫn lộn, có thể là từ trong trí tưởng tượng
của mày, cũng có thể từ những gì mày đã đọc qua sách vở nhưng mà trên
cõi này thiên biến vạn hóa, cho nên mày phải thanh tịnh mày mới không bị
gạt. Tao có nói với mày hồi trước là trên Thiên Ðàng nếu mày không niệm
Phật thì cũng bị tụi nó gạt như thường. Mày cứ làm như hồi tao dạy mày
tiếp điển đi, tao cũng dẫn dắt mày đi từ cãnh này đến cãnh kia, từ giai
đoạn này đến giai đoạn kia. Mày đi một thời gian với tao rồi mày sẽ
hiểu ”.Lúc đó tui nhìn quanh thì
đang ở trong rừng trúc. Trong lòng tui nói cái cãnh này ai cũng biết
rồi đâu có gì đặc biệt đâu nhưng mà cũng không thắc mắc thêm và an tâm
theo Thầy.Ðến một chổ ít tre trúc thì
tui nhìn thấy Phật Bà đang ngồi trên toà sen cũng lại có cành dương liễu
nơi tay như được biết, tánh ý tui lúc đó hơi chán vì không có gì lạ.Phật
Bà gặp tui thì phe phẫy cành dương liễu phất lên đầu tui một cái xong
ban cho tui 3 hột sen biễu tui ăn. Ý biết đây là ban Tam Liều nhưng mà
cũng không có ý nghĩ hỏi Tam Liều là gì vì có lẽ tui thất vọng không
được nhìn thấy những gì khác lạ hơn cái gì tui biết.Chỉ trong sát na, tui lại thấy đi với ông Thầy tui vô một cái cổng, qua khõi cổng thì thấy tối đen như mực, trong lòng tui nói:- Ủa? sao ở Thiên đàng mà có chỗ tối tăm?Trong chổ tối tăm đó tự nhiên tui thấy ba căn nhà sáng???!!Sau đó tui cảm thấy mệt nên hồi về bản thể.
Bài Học
Tánh
tui từ trước không tin những gì mình thấy hay đam mê một cái gì quá
đáng, cho nên bài học rút rĩa ra từ chuyến xuất hồn đêm qua là tui cho
tất cã đều là giả chẳng ăn chung gì tới mình. Xuất hồn cũng như đi du
lịch thấy lạ hay quen rồi cũng qua thôi, cãnh vẫn là cãnh và tui vẫn là
tui.Lúc tui tiếp điển cũng không khác
tui thấy rất là bình thường không mê nổi, lòng lúc nào cũng canh cánh là
làm sao mình đừng bị những hào nhoáng của danh vọng, những lời khen của
các bạn thiền làm cho mình hách dịch, tưởng mình ngon lành hay là tự ý
sửa đổi những lời của Bề Trên ban xuống để dạy đạo. Tui luôn luôn bảo
trọng lòng trung thực, thanh liêm của chính mình vì tui nghĩ, tha lực
đâu phải là của tui.Những gì tiềm ẩn trong tui mới là của mình.Giữ sao
cho tâm không động thì chẵng sợ một cái gì, đừng để ngoại cãnh làm chủ
mình là được rồi.Ngoài cái vụ giữ mình
theo kiểu đó tui cũng còn phải luôn luôn khiêm tốn, không phải mình
không sợ gì hay là mình chẳng kiêng nể một ai mà mình rơi vào trong cái
cống cao ngã mạn không còn coi ai ra gì. Rât nhiều người tu xưa và nay
đều rơi vào trạng thái đó, nhìn người khác bằng nửa con mắt rồi tự cô
lập mình trong cái đáng ghét đó mà không hay không thấy.
Giãi Trược
Vừa khởi ý nói xuất hồn lên đãnh lễ Ðức Phật Vĩ Kiên thì tui nhập định phóng đi tìm Thầy.Hôm
nay không thấy ông Thầy trong vườn ngồi đánh cờ một mình như hôm qua
nhưng lại thấy ông đang ngồi thuyết pháp cho rất nhiều vị mặc toàn đồ
màu trắng và đầu thì trọc lóc. Tui đứng đó một lúc nữa muốn đi ra vườn
ngắm cảnh, nữa muốn ở lại chờ. Cuối cùng tui quyết định chờ, lấy mắt
nhìn vậy nhưng không nghe nói gì, ý biết nếu không phải cho mình thì
mình sẽ không nghe.Chừng một sát na, tui thấy ông Thầy bên cạnh và nói: - Ði theo tao.Trong
lòng hơi ngạc nhiên, sao trên này đáng nhẽ phải lễ lạc lung tung lắm
chứ đàng này nó lẹ quá chưa kip hành lễ lạy lục chào hỏi các cái thì đã
đi thẳng vô đề rồi.Ổng đưa tui đi dưới
thế gian này, xem những gì xẩy ra trong tương lai nếu con người không
thay đổi, tui mạn phép không tả ra cho các bạn đọc ở đây.Rồi một chớp mắt tui thấy cùng với ổng đứng ở trong cái chổ tối tăm có ba căn nhà sáng hôm qua. Ông Thầy giãng:-
Mày thấy không tối tăm vậy đó mà làm sao phải tự phát quang rồi làm
sáng cả một khu vực này thì mới cứu độ được chúng sanh. Tự độ cũng cùng
một nguyên lý.Lúc đó tui cũng vẫn còn thắc mắc vì những gì tui thấy lúc nãy ở trần gian nên ý tui hỏi:- Vậy nếu mình giãi được trược ô và sự tăm tối của vùng đó thì những gì con thấy có xẫy ra không?Thầy tui cười, hồn tui hồi lại bản thể.Tự vấnSau
chuyến đi đêm hôm qua tui có những điều cần được chiêm nghiệm cho nên
tui không tiếp tục xuất hồn 2 ngày cuối tuần, tui nghĩ mình cần phải có
một thời gian để thẩm thấu những điều mình thấy và ý mình hiểu.Xuất
hồn của tui không nhằm mục đích tả lại ngoại cảnh tuyệt vời của Thiên
đàng mà chỉ nói lại diễn tiến và biến đổi của tâm hồn. Những bài rút rĩa
ra từ những chuyến đi và sự thay đổi, trưởng thành của tâm linh mình ở
một nơi lạ hơn cảnh trần gian.Tui đã
từng đọc những loại sách tả cảnh Trời với những vị Phật, Tiên, Bồ Tát và
những lời giãng siêu diệu của các vị đó, nhưng tui chưa đọc được một
cuốn sách nào mà người xuất hồn nói về chính họ . Blog
này hôm nay trình đến các bạn đọc một hành trình quý báu của cõi tâm
qua nhiều giai đọan của một con người từ đời lẫn đạo. Coi ngoại cảnh là
phương tiện và sự giãi thoát của phần hồn là chánh.
Nhập Thất
Năm
1986 tui có lên trên Thiền Viện nằm ở vùng núi Arrowhead tu. Hồi đó
cho dù ở tu viện nhưng tui không có được những giờ phút rãnh rổi để mà
luyện đạo. Gần như lúc nào cũng có người chung quanh và tụi tui làm
việc, phục vụ không ngừng.Tháng 9 năm
2009 cho tới nay tui có cơ duyên ở một căn nhà rộng, đẹp, không một ai
quen biết, nơi tiểu bang rất là xa lạ. Và cũng nơi đây tui đã nhập thất
bất đắc dĩ để rồi đạp tung được cánh cửa chận rào giữa thế giới này và
thế giới vô hình bên kia. Tung tăng bay nhãy nơi cỏi Trời Ðại La, xé
mây, vén gió tự đi đến những nơi mà trước đây tui chỉ được nghe nói mà
chưa được chứng nghiệm rõ ràng.Tại
sao nói nhập thất bất đắc dĩ vì tui không có toan tính trước mà hoàn
cãnh đẫy đưa đến như một mệnh lệnh không cãi lại được, mà cũng không
muốn cãi
Bát Tiên
Cả
ngày tui đi tới đi lui trong Thiền Viện không người của mình. Sự im
lặng làm tui thấy những tiếng động nhỏ nhất cũng thành một đại sự đối
với tui.Ý chí hướng thượng và sự cố gắng đem cái tâm trụ trên đỉnh đầu
luôn luôn đã giúp tui qua những ngày tháng cô độc một mình, chờ đến đêm
ngồi thiền xuất hồn lên đảnh lễ Phật Thầy .Tui biết không bao lâu tui sẽ
có thể xuất đi lúc nào tui muốn, nghĩa là không cần phải đợi đến lúc
nhập định.Nhớ ngày nào khi được Thầy chỉ
dẫn tiếp điển, bắt đầu từ ngồi xếp bằng múa đôi tay cho đến đứng lên
múa được cả nguyên người. Giai đoạn kế là tiếp được những ý chỉ của Bề
trên cho đến nói lại được.Mỗi mỗi đều rất trật tự lớp lang.Từ những cỏi
thấp nhất cho đến thật cao tui đã phóng điển đi được hết để tiếp những
lời hay ý đẹp, siêu phàm nói lại giúp các bạn tui tu.Những lúc đã thông
kinh mạch cho đến chữa bệnh thân cũng không kém phần siêu diệu. Tui
là một người chẳng biết ất giáp gì.Học trường Tây từ nhỏ, gia đình học
thức cả dòng họ mà bây giờ chứng nghiệm được những sự quá lạ lùng, làm
những việc mà mình chưa từng làm, và khi làm lại giống như mình đã biết
từ lâu không có gì ngại ngùng hay bở ngỡ .Xuất
hồn cũng vậy.Từ hôm tui bắt đầu đi cho đến hôm nay chỉ vài bửa, non một
tuần mà tui đã nhận xét ngày càng nhìn thấy cảnh vật rõ hơn và lúc đi,
lúc bay cũng nhanh nhẹn hơn, ít mệt hơn và biết trân quý nhiều hơn
những gì mình thấy và những gì mình được ban cho.Lúc đầu tui còn ngờ
ngợ, thấy cảnh nào quen quen giống trong sách vở tui đọc qua thì coi
thường và không tin lắm.Vậy mới biết Bề Trên từ bi vô cùng, nếu là tui
thì chắc tui giận rồi, cho nó uống nước Trời nó chê nước gì giống nước
suối chai trần gian,cho nó ăn hột sen của Phật Bà nó coi như không có gì
lạ …Ðêm qua tui xuất hồn lên đãnh lể
Phật Thầy. Tui xin được tìm gặp Ðại sư huynh của tui xem bây giờ huynh
ấy tu đến đâu rồi. Vừa khởi ý thì Thầy tui chỉ:- Nó đó!Nhìn
kỷ thì thấy Ðại sư huynh đầu trọc, bận một áo trắng đang ngồi tham
thiền giống như ngồi luyện cái gì tui không biết, nên hỏi Thầy:- Huynh ấy đang làm gì mà con kêu không trả lời vậy Ba?Thầy tui nói liền:- Nó đang làm lại những gì nó thiếu khi còn tại thế.Nói xong thì Thầy tui kêu:- Mầy đi theo tao, tao dẫn mày đi gặp Bát Tiên, ngày trước Bát Tiên cũng phụ giúp tao nhiều lắm.Một
chớp mắt sau là tui thấy trước mặt mình có tám vị tiên thân thương đang
cười nói và lướt tới trước mặt tụi tui. Thầy lúc đó quay qua tui nói:- Ở lại đây với Bát Tiên. Họ sẽ đưa mày đi coi dãy Ngân Hà chơi.Ý
vừa nhận được thì tui đã thấy Thầy ở tuốt nơi chân trời xa tít. Còn
lại một mình với Bát Tiên tui khoái quá! vì những vị này tui yêu từ lâu
lắm rồi. Họ rất niềm nở và đại tiên Lâm Thái Hòa lấy liền trong giỏ của
mình một quả đào to đưa cho tui và nói:- Ăn đi, cái này của Tây Vương Mẫu đó!Tui
đón lấy quả đào mộng nước ăn liền thấy ngọt ngào và đã khát quá. Vừa ăn
xong thì đại tiên Lý Thiết Quảy chìa ra một chén gỗ đầy cả rượu trong
bình hồ lô của Người và biểu tui uống đi. Rượu uống vào không say mà
lại thấy sảng khoái và minh mẩn lắm!Hà
Tiên Cô lúc đó ném xuống chân tui một đóa hoa sen, bửu bối của Tiên Cô
rồi bảo tui lên đi. Cả bọn lướt mây đi về một phiá. Ðến nơi tui mở bừng
đôi mắt trong sự ngạc nhiên vì cảnh vật nơi giãi ngân hà này, đẹp làm
sao! Với mắt họa sĩ của tui thì những màu sắc này làm sao tả cho
được!!!!!! Những gì tui thấy không biết làm sao mà vẽ lại được nữa
chứ?!!Thấy xong lòng lúc đó chỉ muốn bay
lượn hết sức mình hòa vào với cảnh chung quanh. Thế là tui oà vở trong
đó, thả mình xuống những thung lũng, những vì sao, những màu sắc đẹp
tuyệt vời!!! …..Hồi về bản thể lòng vẩn còn lâng lâng nhẹ nhàng. Nắm nhớ lại từng chi tiết để sáng mai viết lại cho bạn đọc xem cùng.
Phép du hành
Ðêm qua hơi mệt nên tui ngủ trước một giấc dặn 12 giờ phải dậy để tham thiền.Ðúng giờ tui lại xuất hồn tìm Thầy học đạo.Trước
mặt thấy Phật Thầy đang đứng ở mõm đá, nhìn ra bao la trùng trùng mây
và chóp núi.Cảnh vật hùng vĩ vô cùng.Tui lại gần thì Thầy chỉ cho tui
thấy một vùng hào quang rộng lớn ở xa xa.Tui dõi mắt theo thấy chóa cả
mắt. Nhìn kỷ thì thấy có cung điện bằng vàng.Phật
Thầy bước chân ra khỏi mõm đá lướt mây thì tui hơi khựng lại vì thấy
ngoài mõm đá là thung lũng sâu thăm thẳm chỉ có những áng mây lãng
đãng.Chỉ một sát na tui lấy lại phong độ liều bước theo, thì mình nhẹ
như bông chẳng gì đáng sợ cứ vậy mà bay sát cánh Thầy.Ðến nơi cung điện thì tui mới hỏi Thầy:- Ba ơi! chỗ cung điện này của ai vậy?!Thầy tui chuyển ý cho tui biết:-
Cung điện của Ngọc Hoàng Thượng Ðế cai quãn cõi Trời này.Mày muốn đi
tham quan, học đạo mày phải có phép du hành của Thượng Ðế.Thôi đi vô.Trên
ngai vàng tui nhìn thấy một vị Minh Vương khoát áo choàng cũng bằng
vàng chói sáng nhưng thật ra không có áo vàng thì hào quang của Người
cũng đã chóa cả mắt rồi. Bên cạnh có một vị Mẫu Nương tui đoán chắc là
Mẹ Diêu Trì. Nghĩ vậy thôi chứ tui rất là mù tịt với các chức vị, hay
tên tuổi của những vị ở trên Thiên đàng.Chỉ
thoáng một cái tui thấy có một vị võ quan đưa cho tui một cuộn giấy
cũng bằng vàng mỏng. Mở ra tui thấy có con dấu ấn.Ngước lên thì Ngọc
Hoàng Thượng Ðế bảo:- Ta ban cho con Phép Du Hành, từ nay con có thể đi cùng khắp trên Thiên Ðàng để học đạo.Khi từ giả Phật Thầy thì Người nói:- Từ nay mày cứ đi một mình, đến đâu sẽ có Phật sự chỉ dẫn cho mày, có lúc mày cũng sẽ gặp tao.Tui hốt hoãng kêu lên:-
Ba ơi! làm sao được?! con đâu có quen gì trên này làm sao biết mà đi?!
một chổ lạ như vầy không có ai chỉ đường thì con làm sao xoay sở?Thầy cười nói:-
Mày đi từ trong bản thể mày ra, mày cũng có quen biết gì đâu. Phải bao
lâu mày mới chịu kiến tánh thấy rõ mày thì lúc đó đường ra đường vào mày
thuộc nằm lòng rồi đó!Chuỗi cười dài của Phật Thầy đã